[Edit] Hôn Đủ Chưa - Chương 20: Một đôi chân tốt.
《 HÔN ĐỦ CHƯA – HỀ LỤC 》
| Edit by Tiệm cơm trong hẻm |
Chương 20: Một đôi chân tốt.
Buổi sáng phải ra ngoài phỏng vấn một dự án cải tạo thôn Thành Trung, sau khi nhóm kết thúc phỏng vấn thì Tô Mộ Tinh cũng không trực tiếp về đài truyền hình mà đến thẳng đội cảnh sát hình sự thành phố.
Sớm hơn thời gian hẹn mười phút, sau khi giải thích rõ lý do thì một đồng chí cảnh sát trẻ dẫn cô đến văn phòng của Quý Nham, “Đội trưởng, phóng viên Tô đến rồi ạ.”
Quý Nham đang nghiêm mặt suy nghĩ về vụ án, khi nhìn thấy Tô Mộ Tinh thì biểu cảm hiền hòa lại, “Tiểu Tô đến rồi sao.”
Đưa người đến rồi thì đồng chí cảnh sát dẫn đường xoay người ra ngoài đóng cửa lại, Tô Mộ Tinh đi vào trong, chào hỏi người ở trong: “Anh Quý Nham.”
Quý Nham người này không có anh em gì nên mỗi lần nghe được người nào gọi mình là anh thì vô cùng thỏa mãn, anh cười nói: “Tiểu Tô vẫn là xinh đẹp như vậy.” So với người anh mặt luôn hầm hầm kia thuận mắt hơn nhiều.
Tô Mộ Tinh kéo ghế trước bàn làm việc ngồi xuống, nhẹ nhàng linh hoạt nói: “Anh Quý Nham vẫn là…”
Vẫn là cái gì? Vẫn là đẹp trai như vậy! Quý Nham cười tủm tỉm đợi Tô Mộ Tinh khen anh.
Tô Mộ Tinh nhìn người đối diện, giọng điệu ngây thơ nói: “Anh Quý Nham vẫn còn độc thân ạ?”
Quý Nham: “…” Quả nhiên là anh em, trái tim đều đen tối giống nhau.
Tô Mộ Tinh quét mắt nhìn bàn làm việc một vòng, những hồ sơ tư liệu các vụ án chất thành chồng đầy một bàn, cô không làm mất quá nhiều thời gian của người ta, trực tiếp nói về chương trình phỏng vấn, Quý Nham cũng không phải là người kéo dài. Hai người nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ rất nhanh đã đạt được nhận thức chung.
Đội cảnh sát đem vụ án thích hợp để xuất hiện trên ti vi đưa cho tổ chương trình quay chụp, dựa vào các tính chất khác nhau của vụ án mà quay lại hiện trường vụ án bằng hai cách khác nhau, một là hiện trường chân thật và hiện trường mô phỏng lại.
Tô Mộ Tinh đóng máy tính lại, “Vậy thì lúc đó anh Quý Nham trực tiếp liên lạc với em là được rồi ạ, bọn em sẽ ngay lập tức đến phỏng vấn.”
Quý Nham gật đầu, thoải mái nói: “Được, không sao cả.”
Tô Mộ Tinh liếm môi, cười nói: “Anh Quý Nham, có nước không ạ? Em hơi khát.”
Quý Nham vỗ vỗ đầu, hơi xấu hổ: “Nhìn trí nhớ của anh này, anh lập tức rót nước cho em.” Dứt lời, anh đứng dậy đi đến chỗ máy đun nước lấy cốc giấy rót nước cho Tô Mộ Tinh.
Mấy chục giây sau anh bưng cốc nước đi đến, Tô Mộ Tinh đẩy ghế đứng dậy chợt đứng không vững lảo đảo ngã về phía trước vừa vặn đập đầu vào ngực đối phương, nước trong cốc giấy đổ trọn lên áo sơ mi của Quý Nham, thấm ướt phần áo trước ngực của anh.
Tô Mộ Tinh đứng vững người, vô cùng áy náy nói, “Thật sự xin lỗi, vừa nãy em… không đứng vững.” Cô hốt hoảng vội vàng dùng tay áo lau vết nước trên áo của Quý Nham.