[Edit] Hôn Đủ Chưa - Chương 2: Khiêu khích.
《 HÔN ĐỦ CHƯA – HỀ LỤC 》
| Edit by Tiệm cơm trong hẻm |
Chương 2: Khiêu khích.
CCông cuộc cứu viện giằng co hơn một tiếng mới có thể kết thúc, nhưng lính cửu hỏa và cảnh sát giao thông vẫn phong tỏa đường như cũ, hiện trường xảy ra tai nạn vẫn là một mớ hỗn lộn. Cảnh sát giao thông và đội cứu hỏa thành lập tổ điều tra ngay trong đêm, trước khi xác định được nguyên nhân và trách nhiệm thì sẽ không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào từ truyền thông.
Dòng người vây xem náo nhiệt dần dần tản đi, truyền thông ngựa vó không ngừng đuổi đến bệnh viện.
Lý Phong ngồi ở ghế phó lái trên xe phỏng vấn, sắc mặt lo lắng nói với Tô Mộ Tinh: “Phía bên bệnh viện đã có đồng nghiệp qua rồi, em không cần qua đó đâu.”
Tô Mộ Tinh không có lên xe mà đứng ở lối đi bộ: “Vậy tôi đi thẳng về đây.”
Diệp Lộ có thể điện thoại cho cô thì tự nhiên cũng sẽ gọi cho cấp trên, dù sao thì ông ta rất có thủ đoạn, huống chi cô đối Lý Phong người này rất chi là phảm cảm, có thể bớt tiếp xúc chừng nào thì hay chừng đó.
Lần trước cô ra quân đi phỏng vấn xém chút nữa mất đi nửa cái mạng, sau khi xuất viện lập tức bị cưỡng chế chuyển tổ chuyên mục, bình thường chỉ làm một vài cuộc phỏng vấn và theo dõi một số nhân vật, rất ít khi có cơ hội chạy tin tức chính trị đương thời.
Tình huống tối nay đặc biệt, đồng nghiệp ban đầu được cử ra hiện trường trên đường xảy ra chút vấn đề làm trễ nãi, những đồng nghiệp khác trong tay đều có các tin tức cần phải chạy, nếu có rảnh thì chạy đến hiện trường tai nạn cũng phải mất nửa tiếng mà cô thì lại vừa vặn có cuộc hẹn phỏng vấn gần đây, vừa kết thúc cuộc phỏng vấn thì lại nhận được điện thoại chạy đến hiện trường cứu trợ của Lý Phong.
Tuy nói là sự cấp tòng quyền(1) nhưng nhìn sắc mặt này của Lý Phong, chắc là vừa chịu đựng một trận mắng xong.
(1) sự cấp tòng quyền: việc gấp phải tùy cơ ứng biến.
“Vậy em tự trở về nhớ chú ý an toàn.”
“Ừ.” Tô Mộ Tinh trả lời lấy lệ, ánh mắt lại nhìn chằm chằm nơi khác.
Lý Phong tò mò nhìn theo tầm mắt của cô, chiếc xe A8 đang ngừng ở đối diện đường, đúng lúc người đàn ông đóng cửa quay người rời đi, anh hỏi: “Quen biết sao?”
“Không tính là quen biết.” Tô Mộ Tinh thuận miệng trả lời một câu, một lời không nói rõ ràng, mà cô cũng không có ý định nói những lời xuất phát từ nội tâm với Lý Phong.
Lý Phong mỉa mai nói: “Sao thế? Coi trọng người ta sao?” Xe xịn và người đẹp, anh ta không có cách nào không suy nghĩ đến phương diện đó.
Trong mắt anh, con người Tô Mộ Tinh khá giả tạo, nhìn qua giống như một liệt nữ(2) trong trắng vậy, nhưng ngược lại cũng không phải là không biết đùa giỡn, như khi mọi người trong tổ tụ họp sẽ nói một số chuyện đùa giỡn thô tục, các cô gái khác sẽ đỏ mặt thẹn thùng nhưng chỉ có duy nhất mình cô nàng là giống như không có chuyện gì vậy, mặt không biến sắc mà ngẫu nhiên còn có thể góp vài câu. Cũng trừ cái đó ra thì trên người cô không có được nửa điểm ngon ngọt nào.