[Edit] Hôn Đủ Chưa - Chương 16: Bệnh nghề nghiệp.
《 HÔN ĐỦ CHƯA – HỀ LỤC 》
| Edit by Tiệm cơm trong hẻm |
Chương 16: Bệnh nghề nghiệp.
Đèn phòng phẫu thuật vẫn sáng, ngoài cửa đứng một nhóm người, một người đàn ông ba mươi mấy tuổi, đầu tóc ngắn nghiêm túc, dáng người không cao và phát tướng, một lát lại ngồi rồi lại đứng dậy đi qua đi lại.
Tô Mộ Tinh vừa đi vào đối phương liền lập tức nhìn thấy cô, lập tức cảnh giác, mở miệng hỏi: “Cô là ai?”
Ngũ quan người đàn ông đoan chính, có mấy phần giống với Lâm Hiểu Mẫn, làn da phơi nắng qua năm tháng dần thành màu vàng nhạt nhìn có chút cẩu thả, cô giải thích: “Tôi là bạn của Hiểu Mẫn.” Lâm Hiểu Mẫn ngày hôm qua có nói với cô trong điện thoại là anh trai Lâm Hiểu Chí mấy ngày trước đã từ quê lên An Thành.
“Bạn bè gì?” Lâm Hiểu Chí biết rõ tính cách của em gái mình rất im lìm, từ nhỏ đến lớn ngay cả một người bạn học có quan hệ hơi tốt cũng không có chứ đừng nói chi là bạn bè.
Tô Mộ Tinh ăn ngay nói thật: “Gần đây mới quen biết, tôi là phóng viện.”
“Phóng viên?” Giọng Lâm Hiểu Chí cao lên, thể hiện rõ sự tức giận, “Cô chính là phóng viên đài truyền hình kia đến tìm em gái tôi?”
Không phải cô tìm Lâm Hiểu Mẫn mà là Lâm Hiểu Mẫn tìm đến đài truyền hình, cô chỉ là người nhận tin mà thôi.
Tô Mộ Tinh vừa định chuẩn bị giải thích vài câu thì đã bị Lâm Hiểu Chí nắm cổ áo lôi dậy, áo sơ mi bị kéo đến biến hình, sức lực của đối phương lớn đến dọa người.
“Ngài bình tĩnh trước đã.” Tô Mộ Tinh đưa tay đẩy, nhưng tiếc rằng sự chênh lệch sức lực quá lớn: “Tôi muốn giúp Hiểu Mẫn.”
“Giúp?” Lâm Hiểu Chí buông lỏng tay, không những không giận mà còn cười.
Làm sao mà anh ta bình tĩnh được, điều kiện gia đình không tốt khó khăn lắm mới cho thể nuôi được một sinh viên đại học, chỉ chút nữa sẽ tốt nghiệp đại học rồi có thể ra ngoài làm việc kiếm tiền nuôi gia đình, ai sẽ nghĩ đến xảy ra chuyện như vậy chứ. Trong bụng cũng không biết là con ai, còn ngốc đến mức nhảy lầu, không nói đến việc tiền đồ bị phá hủy mà tiền thuốc men ngay bây giờ anh cũng không biết gom góp lấy đâu ra.
Tô Mộ Tinh cúi đầu chỉnh sửa quần áo, ngẩng đầu nhìn thấy được sự tức giận trong mắt đối phương, hạ thấp tốc độ nói: “Tôi muốn giúp các người.”
“Bốp” một tiếng, một cái tát rơi xuống, một bên mặt cô lập tức nóng bừng, cô hít một ngụm khí lạnh.
Cô không phải là người dễ bị khi dễ, vô duyên vô cớ bị ăn một tát, nếu đặt vào trường hợp bình thường thì khẳng định là yêu cầu một lời giải thích rõ ràng rồi, nhưng bây giờ tình huống đặc thù, cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Bây giờ cũng chỉ có tôi là có thể giúp các người.”
Cô chỉ nói sự thật, sợ là không ai dám tung tin này cả, có thể đem nhiều tin tức của phóng viên trong giới truyền thông như vậy đều đè ép xuống thì sẽ không có chút bản lãnh nào?