[Edit] Hôn Đủ Chưa - Chương 1: Sự cố bất ngờ.
《 HÔN ĐỦ CHƯA – HỀ LỤC 》
| Edit by Tiệm cơm trong hẻm |
Chương 1: Sự cố bất ngờ.
Còi cảnh sát đinh tai nhức óc, xe cứu hỏa, xe cấp cứu, xe cứu thương vây quanh vài vòng bên ngoài. Bốn phía nhốn nháo, rối loạn thành một cục. Đoạn ngã tư trong đường núi này càng chật như nêm cối(1).
Lính cứu hảo kéo đường ranh giới, thét to với những người đi đường đang chụp ảnh: “Đừng xem! Lùi về sau! Tản ra đi!”
Đường đi đã được phong tỏa, cảnh sát giao thông đứng đầy trên đường, một chiếc xe thắng gấp lại, đoàn người Tô Mộ Tinh xuống xe, đẩy đám người bên đường ra, nhanh chóng đi vào hiện trường xảy ra tai nạn.
“Là nơi này, nhanh, chuẩn bị máy quay phim.” Lý Phong hét lớn với ba nhân ở phía sau, trực tiếp ném microphone cho Tô Mộ Tinh: “Chuẩn bị lên hình.”
Tô Mộ Tinh cầm mic trong tay, lòng bàn chân chao đảo một cái, còn chưa có đứng vững lại bị người qua đường đụng phải, lảo đảo một cái xém chút nữa đã ngã sấp xuống. Người đụng cô, vén dây ranh giới lên đi vào trong hiện trường, bước chân không nhanh không chậm.
“Năm giây đếm ngược, năm… bốn… ba…”
Cô vội vàng thu mắt lại, chỉnh tốt biểu cảm đứng thẳng trước camera, Lý Phong vừa hô “Một” cô liền công thức hóa mở miệng: “Bảy giờ tối nay, ở ngã tư đường núi xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, một chiếc xe buýt va chạm với một chiếc xe tải lớn tại đường vành đai 45, cú va chạm dẫn đến vụ nổ đồng thời cũng làm cháy tầng hai của một tòa dân cư gần đó, đám cháy tràn ra rất nhanh, còn chưa rõ số thương vong…”
Lý Phong ra dấu tay, hình ảnh chuyển đến hiện trường tai nạn, quay phim bắt đầu bổ sung hình ảnh.
Cô vừa định thở một hơi, liền nghe được một giọng nói từ phía sau truyền đến, một giọng nói không có chút nhiệt độ nào: “Một người đến đây giúp một tay, nhanh lên.”
Tô Mộ Tinh hầu như không suy nghĩ gì mà theo bản năng kéo dây ranh giới chạy về phía người kia. Người kia ở không xa phía sau, ánh lửa ngút trời, hai chiếc xe như đống sắt vụn dính chùm ở một chỗ, một tòa nhà bảy tầng chìm trong biển lửa.
Lính cứu hỏa tập trung cách đấy vài mét, trên lưng mang bình chữa cháy, vùi đầu xông vào trong khu dân cư.
Nằm trên mặt đất là một đứa bé, khoảng 6-7 tuổi, gương mặt nhỏ trắng bệch, cổ bị thủy tinh cứa phải, người đã không còn ý thức nữa.
“Nhẹ nhàng đè ở chỗ này.”
Tô Mộ Tinh vội vàng gật đầu, theo lời anh ta nói đặt nhẹ tay lên miệng vết thương, chất lỏng sềnh sệch trong nháy mắt thấm ướt đầu ngón tay cô, còn theo nhiệt độ nóng hổi.
Người đàn ông quỳ trên chỗ trống, lập tức cởi quần áo trên người của đứa bé. Ngón tay linh hoạt cởi quần áo ra, kề sát vào trước ngực bé, một giây sau, anh ta ngửa đầu nâng cằm đứa bé lên, hô hấp nhân tạo, dừng lại, lại một lần nữa kề sát vào ngực bé nghe nhịp tim, nhưng đứa bé vẫn không có chút phản ứng nào.