[Edit - Hoàn][Mau Xuyên-H] Ép Khô Nam Phụ - TU CHÂN (4) Sao giống như nàng mới là người bị công lược vậy...(Canh một)
- Metruyen
- [Edit - Hoàn][Mau Xuyên-H] Ép Khô Nam Phụ
- TU CHÂN (4) Sao giống như nàng mới là người bị công lược vậy...(Canh một)
《TU CHÂN ( 4 )》
SAO GIỐNG NHƯ CÔ MỚI LÀ NGƯỜI BỊ CÔNG LƯỢC VẬY… ( canh một )
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Editor: Dương Gia Uy Vũ
🌸🍃🌸🍃🌸🍃🌸🍃🌸🍃🌸🍃🌸
Mộc Khanh Khanh là bị nhiệt độ nóng rực trong bụng nhỏ đánh thức.
Theo bản năng, cô co rút bụng nhỏ lại một chút, bên tai truyền đến âm thanh kêu rên.
Mở hai mắt, lọt vào trong tầm mắt là một tuấn nhan phóng đại.
“Tỉnh rồi?” Thanh âm trầm thấp lạnh nhạt.
“…” Ngủ xong rồi cô trở mặt không nhận người còn được không?
Bụng dưới truyền từng đợt nóng rực, cô duỗi tay sờ bụng nhỏ của mình, nháy mắt tiếp theo thân thể chợt cứng đờ, không phải vì bị một đoàn lửa nóng trên bụng nhỏ dọa đến, mà là…
“Thần Dung, lấy đồ vật của ngươi ra ngoài đi, khó chịu…”
Vừa mới tỉnh lại nên thanh âm còn có chứa khàn khàn, nhỏ giọng thỉnh cầu mang theo chút làm nũng khiến hắn không thể tự khống chế mà hồi tưởng nổi lại một ít sự việc mỹ diệu, trong mắt xẹt qua vài tia tối tăm, cực đại chôn trong cơ thể cô cũng nổi lên phản ứng rõ ràng.
“Nàng không cần phải để ý đến nó, chỉ vì ta muốn phòng ngừa tinh nguyên chảy ra mà thôi.” Thanh âm hờ hững lạnh nhạt, vẻ mặt thật sự sẽ đứng đắn bình tĩnh nếu xem nhẹ côn thịt đang biến cứng biến to biến dài còn bắt đầu nhảy lên kia.
Tinh nguyên…
Tinh dịch thì tinh dịch đi! Còn bày đặt ra vẻ đạo mạo, nói thẳng ra không phải được rồi à…
“Bụng của ta trướng quá, khó chịu…” Không phải không cho cô để ý sao, nàng thật đúng là đã quyết định hoàn toàn bỏ qua, ác ý co rút bụng nhỏ lại vài cái, quả nhiên cảm giác được cái gì đó càng thêm hưng phấn.
“Chờ một chút, một lát là được rồi.” Vật cứng giữa hai chân phải chịu “Ưu đãi” như vậy, hắn vẫn còn có thể giơ mặt lạnh, hoàn toàn không có một tia dao động.
Mộc Khanh Khanh nhướng mày, “Ta muốn xuống giường.” Tay dừng lại trên bụng nhỏ trượt xuống dưới, sờ soạng đến bộ vị tương liên của hai người, “Rút ra đi… Thần Dung…”
“Hít –” Mặt lạnh của Thần Dung rốt cuộc cũng có một tia nứt, hắn vươn một bàn tay, bắt lấy cái tay đang làm loạn trên một đoạn thân gậy nhỏ còn ở bên ngoài, trực tiếp kéo xuống phía dưới, để nàng xoa hai viên trứng thịt cực lớn, “Không thể rút ra.” Nói xong hắn nâng eo, hoàn toàn nhét hết côn thịt của mình vào tiểu huyệt ấm áp.
“Ân… Ngươi…” Mộc Khanh Khanh trừng mắt, vây mà hắn lại đỉnh đến miệng tử cung của cô, khiến cô vừa nhức mỏi lại vừa sảng khoái.
Bất mãn với dáng vẻ khí định thần nhàn của hắn, Mộc Khanh Khanh tăng thêm lực đạo trên tay, vuốt ve túi con cháu của hắn, giống như đang đùa bỡn thưởng thức một món đồ chơi.