[Edit - Hoàn][Mau Xuyên-H] Ép Khô Nam Phụ - THẾ GIỚI THỰC 🌻 Cuối cùng mỗ Dung cũng bắt chuyện thành công
- Metruyen
- [Edit - Hoàn][Mau Xuyên-H] Ép Khô Nam Phụ
- THẾ GIỚI THỰC 🌻 Cuối cùng mỗ Dung cũng bắt chuyện thành công
《Thế giới thực》
CUỐI CÙNG MỖ DUNG CŨNG BẮT CHUYỆN THÀNH CÔNG
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Khi lần nữa trở lại không gian hệ thống, Mộc Khanh Khanh kiểm tra kim tệ mình cực khổ tích được, vừa lòng gật gật đầu, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười sáng lạn.
Trụ cột kinh tế dành cho lần nghỉ phép này tuyệt đối dư dả!
Trong lòng yên lặng ngâm nga, trên mặt lại là vẻ mặt đau lòng rời khỏi phòng làm việc của mình, Mộc Khanh Khanh xin tổ trưởng nghỉ nửa tháng, chỉ nói là muốn điều tiết cảm xúc.
Trong công ty, tuyệt đại đa số nhân viên cứ cách một đoạn thời gian đều sẽ xin nghỉ, mục đích nhằm loại bỏ cảm xúc và tình cảm dư thừa trong thế giới nhiệm vụ, cho nên đối với lần xin nghỉ này của Mộc Khanh Khanh, tổ trưởng rất sảng khoái đồng ý, cũng tỏ vẻ mong cô nghỉ ngơi cho tốt, còn đề nghị cô có thể thông qua việc bắt đầu một đoạn tình yêu mới để chữa thương, dùng hạnh ( tính ) phúc để an ủi những tổn thương đã phải chịu ở thế giới nhiệm vụ.
Mà Mộc Khanh Khanh chỉ có thể xấu hổ gật gật đầu, cũng không nói thêm một câu dư thừa nào, trực tiếp rời khỏi công ty, chạy về ổ nhỏ của mình.
Lần lượt tùy ý giải quyết vấn đề bữa tối của chính mình xong, Mộc Khanh Khanh lười nhác nằm trên sô pha, không ngừng nghịch di động, còn thuận tiện tra tìm mấy nơi yên tĩnh thích hợp tu thân dưỡng tính.
Nói là đi ra ngoài du lịch vui chơi, nhưng kỳ thật cô chỉ là muốn tìm một cái cớ, sau đó rời xa thành phố này, rời xa một ngày nào đó sắp đến.
Một trận tiếng chuông đánh gãy suy nghĩ có chút bay xa của Mộc Khanh Khanh, “Alo? Tổ trưởng?”
Thật cẩn thận nhìn thoáng qua thân ảnh khí tràng mười phần nào đó, tổ trưởng run run rẩy rẩy nói với điện thoại đã mở loa ngoài: “Ừ, Khanh…” Đột nhiên cảm giác được ánh mắt mãnh liệt chết người của mỗ Dung tổng giám đốc, tổ trưởng vội vàng thông minh sửa miệng, hiểu rõ tôn kính xa cách mới là trạng thái tốt, “Mộc tiểu thư, chuyện là… Bây giờ ngài có rảnh không?”
Mà Mộc Khanh Khanh bên đầu kia điện thoại đột nhiên run rẩy, cấp trên trực thuộc đột nhiên trở nên khách khí như vậy, thật là khủng khiếp đáng sợ, “Rảnh rảnh… Có gì phân phó ngài cứ việc nói…”
Giọng nói cố tình mềm mỏng say lòng người, thông qua loa di động, thanh âm của Mộc Khanh Khanh rõ mồn một truyền tới một đầu đang hết sức yên tĩnh bên này, tổ trưởng lặng lẽ nhìn về phía bên cạnh, trái tim nhỏ bé đang treo cao thoáng buông xuống, vẻ mặt tổng giám đốc sung sướng say mê, rõ ràng là do thanh âm mới vừa rồi dễ nghe, chắc sẽ không còn tâm trí xử mình đâu…
“Ách… Cấp trên của công ty vừa mới truyền lệnh xuống, yêu cầu mỗi một nhân viên xin nghỉ phép đều phải nói rõ chi tiết…” Tổ trưởng vẫn còn có cảm thấy thẹn trong lòng hơi khó mở miệng, nhưng chỉ dừng lại trong chớp mắt, một chút cảm thấy thẹn trong lòng có thể bỏ qua kia đã quyết tuyệt khuất phục trước cường quyền, “Hướng đi kỳ nghỉ của mình cùng với động thái tỉ mỉ chi tiết.”