(Edit - Hoàn) Trừ Yêu Truyện - Chương 140: Yến Chi và A Dung sắp có chuyện tốt sao?
- Metruyen
- (Edit - Hoàn) Trừ Yêu Truyện
- Chương 140: Yến Chi và A Dung sắp có chuyện tốt sao?
Sáng hôm sau, khi hài tử đã ăn no, A Dung ôm hài tử đến cho Thái Cửu, rồi nàng về phòng trang điểm chải chuốt trước khi đi.
Hôm nay gió ấm thổi vào phòng mang theo không khí ấm áp, thoải mái. Thái Cửu ở trong phòng trêu đùa nhi tử hồi lâu bèn muốn ôm hài tử ra ngoài tản bộ. Hậu hoa viên ở Đồ Sơn thoáng đãng có nhiều hoa cỏ lạ, không khí tươi mát, là một nơi tốt để đi dạo.
Thái Cửu ôm nhi tử chậm rãi tản bộ, ánh nắng ấm áp chiếu lên hai người. Hắn híp mắt hưởng thụ ánh nắng, bỗng nhiên bị âm thanh ồn ào từ đình viện cách đó ba dặm truyền đến quấy nhiễu. Trong đám người vang lên tiếng cảm thán hết đợt này đến đợt khác, Thái Cửu xuyên qua đám người nhìn đến đài cao phía sau. Trên đài là một nam tử bạch y thân trường ngọc lập đang vẽ tranh, bên phải có một nữ tử đang đánh đàn. Bút pháp nam tử thành thạo tinh vi, vẩy mực tạo ra đường cong tinh tế, chỉ trong chốc lát đã phác ra bức tranh mỹ nhân đánh đàn. Tiếng nhạc dừng lại cũng là lúc chiếc bút ngừng vẽ.
Trong đám người ồ ạt vang lên tiếng kinh ngạc cảm thán. Vẽ tranh tại chỗ là khảo nghiệm tố chất cùng tâm lý của người cầm bút, huống hồ hôm nay, hoàn thành bức họa trong thời gian một khúc nhạc đã vô hình tăng lên vô vàn khó khăn. Trên thực tế số người có thể hoàn thành trong thời gian quy định đếm được trên đầu ngón tay, luận về chất lượng chỉ cần nhìn sơ qua cũng thấy rõ.
Sau khi trải qua sàng lọc, cuối cùng cũng chọn ra được quán quân. Không hề nghi ngờ, Yến Chi đứng hạng nhất.
Yến Chi lên đài lãnh thưởng, đọc phát biểu, khí phách hăng hái, nói lời khách sáo với mọi người dưới đài:”Hôm nay mọi người tụ tập lại đây chủ yếu là giải trí tiêu khiến, tỷ thí gì đó chỉ là thêm phần kịch tính, không cần phân cao thấp làm gì. Cuộc vui cũng sắp tàn, vãn bối và A Dung muốn đàn cho các vị đại gia đây một khúc, mong các vị vui vẻ.”
Dứt lời, Yến Chi lấy ra một cây sáo ngọc đặt lên môi, tiếng sáo du dương vang lên, A Dung hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Yến Chi. Đây là “Phượng cầu hoàng”, sao Yến Chi ca ca lại thổi bài này, hôm qua rõ ràng không luyện tập bài này. Nhưng hiện tại cũng không thể đi hỏi, trước mặt mọi người không thể để ca ca mất mặt mũi.
A Dung rũ mắt, ngón tay trắng nõn gảy dây, phối hợp theo tiết tấu của Yến Chi bắt đầu chơi đàn. A Dung với Yến Chi lúc trước đã từng phối hợp nên hiện giờ tự nhiên có chút ăn ý, tiếng đàn tiếng sáo hòa quyện, nhịp điệu hài hòa, du dương uyển chuyển khiến tất cả mọi người dưới đài si mê.
Chỉ có Thái Cửu đứng sau đám người, ánh mắt lạnh băng, chau mày nhìn chằm chằm hai người trên đài. Nam chưa cưới, nữ chưa gả, ở trước mặt mọi người cùng nhau đàn tấu khúc nhạc tình yêu “Phượng cầu hoàng” lưu truyền thiên cổ, có thể biết được thâm ý sâu xa trong đó.
Hắn tưởng A Dung để hắn chăm sóc Thập Nhi vì có việc bận gì đó, chưa từng nghĩ nàng lại muốn đi gặp gã tình ca ca kia của nàng.
Tiếng đàn chậm rãi, tiếng sáo lanh lảnh, Yến Chi thâm tình chăm chú nhìn A Dung, ánh mắt của hắn tràn nhiệt tình, A Dung dường như phát hiện ra, ngước mắt nhìn lại hắn, Yến Chi liền cong môi mỉm cười với nàng. A Dung ngẩn ra, cứng ngắc cười đáp trả. Sau khi cười thì lập tức cúi đầu, trong lòng nàng thở dài, tiếp tục chuyên tâm đánh đàn.