[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 9
Edit: Frenalis
Lưu Chính lần này lại mang tiền đến, mở cốp xe tải ra, mỗi tháng có vài chục nghìn tiền lãi, nếu thực sự biết chi tiêu thì đã không đẩy con gái vào cảnh khốn cùng và bất an như vậy.
Giáo huấn quá nhiều cũng vô dụng, Lưu Diễm từng thề sống chết sẽ giữ lại số tiền này. Cô đã nghĩ Lưu Chính muốn đối xử tốt với họ, nhưng ông ta còn có những mối bận tâm khác: anh em, sĩ diện, những người phụ nữ khác… Quá nhiều tham vọng đã dẫn đến một kết quả duy nhất khi Lưu Diễm cố ngăn cản: Cô bị thương đầy mình.
Báo cảnh sát cũng chẳng ích gì, chỉ thêm bi thương và cô độc.
Chu Sâm nghe thấy tiếng động, hé cửa nhìn ra thì thấy một xấp tiền.
Lưu Diễm bảo Lưu Nhất về phòng, cậu bé do dự rồi cũng nghe lời. Chu Sâm đợi cửa đóng lại, định lên tiếng thì bị ra hiệu im lặng.
Lưu Chính ngồi trên ghế, vênh váo sai Lưu Diễm pha trà.
Không còn trà trong nhà, cô đành rót cho ông ta cốc nước sôi.
Lưu Chính rõ ràng không hài lòng, nhấp một ngụm rồi phun ra, ném mạnh cốc xuống đất vỡ tan.
Hành động thô lỗ khiến người ta rùng mình.
“Cái gì thế này? Tao liều mạng cả đời mà ngay cả cốc trà cũng không có uống?!”
Lưu Diễm nhặt những mảnh vỡ lên, “Trà hết lâu rồi, lần trước bố bảo không cần mua nữa, tốn tiền.”
“Tao bảo tốn tiền?” Lưu Chính đập bàn, không thể tin nổi, “Tao bảo tốn tiền? Lúc tao có tiền toàn bộ Trường Than cũng phải nể mặt tao! Ngay cả bây giờ sa cơ, người ta vẫn xếp hàng mời tao ăn, tao đi là con mẹ nó nể mặt lắm rồi. Ngay cả tứ gia Trường Than cũng phải nể tao vài phần, tao nắm đầy nhược điểm của người ta, tao bảo tốn tiền? Tao chỉ cần nằm đây cũng có người ném tiền vào mồm!”
“Máy giặt hỏng hết rồi, tiền nhà cũng sắp đến hạn, bác sĩ Hồ còn bảo…”
“Đủ rồi!” Lưu Chính lộ vẻ mặt bất lực cùng thất bại, đứng dậy, “Ông đây dù sao cũng là bố mày, ngoài xin tiền ra mày còn biết gì nữa?”
“Không còn gì nữa,” Lưu Diễm lơ đãng bị miếng thủy tinh cứa vào tay, cô ném mảnh vỡ vào thùng rác rồi quay lại nhìn ông ta, ánh mắt sắc bén, “Ông cho tôi và Lưu Nhất đường sống nào? Tôi nói cho ông biết, ông không cần rối rắm, tôi không cần tiền của ông, Lưu Nhất cũng không cần. Sống kiểu này chẳng tốt đẹp gì, tôi là thần giữ của, không thể nhìn tiền cứ thế bị cướp mất.”
“Mày mà ngăn được…”
“Tôi không ngăn được, ông cũng biết. Ông suốt ngày ăn chơi, bạn bè đầy ra, sĩ diện hão, cứ phải mời hết người này đến người khác!”
“Bốp!” một tiếng, cái tát như trời giáng vào má trái Lưu Diễm, tức khắc đỏ ửng một mảng.
Đây là lần đầu tiên Lưu Chính đánh con gái khi tỉnh táo. Ông ta từng tự hào về cô, nụ cười đầu tiên, tiếng nói đầu tiên, bước đi đầu tiên… Mọi khoảnh khắc đều rõ mồn một, nhưng đã thay đổi từ khi nào? Cô cảnh giác, sợ hãi, lơ đi rồi căm ghét ông ta, oán trách ông ta bất tài vô dụng. Cô bắt đầu thấy mọi thứ là lẽ đương nhiên.