[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 89
Edit: Frenalis
Sau khi trả lại nhà thuê, Lưu Diễm đã tạm trú tại chỗ của Chu Sâm trong hai ngày, trong thời gian đó hai người bận rộn đến mức mệt mỏi vì lo liệu việc chuyển viện của Lưu Nhất.
Đoạn đường từ Tân Kinh đến Nam Thành khá xa, để đảm bảo an toàn và thuận tiện, họ chỉ có thể thuê xe riêng. Sau khi gửi hết hành lý đến địa chỉ mới, Chu Sâm đưa số liên lạc của tài xế mà cậu đã liên hệ từ trước cho cô. Những việc như vậy chỉ có thể tự mình lo liệu để tránh những rủi ro không mong muốn.
Ngoài những việc trên, trong hai ngày đó, Lưu Diễm tình cờ phát hiện ra trát hầu tòa từ hai tuần trước trong ngăn kéo của Chu Sâm.
*****
Tỉnh dậy trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, điện thoại của Tôn Kỳ không ngừng đổ chuông. Cô ta trở mình, chán nản cầm điện thoại lên nhìn thấy một dãy số lạ.
Suy nghĩ một chút, cô ta gọi lại. Chỉ sau một hồi chuông, đối phương đã vội vàng bắt máy.
Đó là giọng của em gái Ngô Khương.
Cô bé khẩn khoản nói: “Chị Tôn Kỳ, chị vẫn còn ở Tân Kinh đúng không? Chị có thể giúp em đi tìm mẹ em được không?”
Tôn Kỳ dụi mắt, hơi sững sờ hỏi: “Mẹ em đã xảy ra chuyện gì sao?”
Đầu dây bên kia nức nở: “Mẹ em lái xe tải nhỏ ra ngoài rồi.”
Tôn Kỳ chưa kịp hiểu rõ tình hình, chỉ nghe thấy đối phương giọng khàn khàn tiếp tục giải thích: “Mẹ em định liều mạng với Từ Tiệp. Mấy ngày qua bà ấy có vẻ bình thường, sáng nay nói muốn ra ngoài bán hàng nên bố em đồng ý. Nhưng không ngờ vừa nãy tìm thấy trong áo bà ấy một lá thư tuyệt mệnh viết bằng mực đỏ. Bố em vội vàng chạy ra chợ nhưng người ở đó bảo sáng nay không hề thấy bà ấy đâu. Chúng em lo bà ấy sẽ làm chuyện dại dột, nên…”
Em gái Ngô Khương run rẩy khóc: “Vì thế chúng em mới gọi cho chị. Chúng em ngồi xe nhanh nhất cũng phải mất một tiếng mới đến được thành phố. Nhưng đến nơi rồi cũng không biết tìm đâu, nên chỉ có thể gọi cho chị. Chị giúp chúng em với, được không?”
Tôn Kỳ nhanh chóng bước xuống giường, mặc quần áo vào, an ủi: “Em đừng lo, đừng khóc nữa. Từ Tiệp đáng lẽ phải ra nước ngoài từ tháng trước rồi.”
Nhưng em gái Ngô lại nức nở: “Chị ta chưa đi đâu, hộ chiếu bị mất nên chưa đi được.”
*****
Thời tiết oi bức, nghe nói buổi chiều sẽ có một trận mưa rào.
Khu dân cư được bảo vệ nghiêm ngặt, hai hàng cây long não bên lề đường rũ lá xanh mướt, phảng phất mùi thơm nhè nhẹ nhưng đầy oi bức. Dưới gốc cây, một chiếc xe tải nhỏ màu trắng phủ đầy bụi, với một vết xước lớn bên trái, bên trong là một người phụ nữ tóc bạc, mặt mày tiều tụy.
Trong một căn biệt thự nhỏ tinh tế bên trong khu biệt thự riêng tư, Từ Vệ An và Từ Tiệp ngồi mỗi người một góc sofa, một người thì giận dữ vì thất vọng, còn người kia lại tỏ ra thờ ơ.
Trong khi đó, mẹ Từ bận rộn sắp xếp hai chiếc vali lớn. Cuối cùng, bà ta đứng giữa chồng và con gái, nhét hộ chiếu cùng visa vào chiếc túi đeo chéo của Từ Tiệp, dặn dò: “Lần này không được làm mất nữa đâu nhé. Nhờ người làm lại mất cả tháng trời, chẳng phải sẽ lỡ mất việc học của con sao.”