[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 88
Edit: Frenalis
Lưu Diễm và Tôn Kỳ cùng ngồi trên xe buýt trở về, hai người lặng lẽ không nói gì. Khi sắp đến trạm xe để chia tay, Lưu Diễm mới buồn bã nói, “Cậu không nên nói với mẹ Ngô về Từ Tiệp, nếu dì ấy không thể chịu đựng nổi thì sao.”
Tôn Kỳ cười khổ, “Có lẽ dì ấy đã không thể chịu nổi từ lâu rồi.”
Lưu Diễm nhìn cô ta với vẻ mặt u ám, Tôn Kỳ ngừng lại một chút rồi giải thích, “Yên tâm đi, nếu không có gì bất ngờ thì Từ Tiệp sẽ ra nước ngoài trong vài ngày tới, nếu mẹ Ngô muốn gặp lại cậu ta cũng không dễ đâu. Hơn nữa, đây là một liều thuốc kích thích mạnh mẽ, cậu không thấy à, sau khi tôi nói xong, biểu cảm của mẹ Ngô rõ ràng là tỉnh táo hơn nhiều. Có lẽ dì ấy cứ căm hận Từ Tiệp suốt đời cũng có thể sống qua ngày, vẫn tốt hơn là cứ mãi điên loạn.”
Lưu Diễm thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ như chạm đến một chủ đề không mấy quan trọng, khẽ nói, “Một thời gian nữa, tôi cũng sẽ rời đi.”
Tôn Kỳ sững sờ, “Không phải cậu định học đại học ở Tân Kinh sao?”
Lưu Diễm lắc đầu.
Trong lòng Tôn Kỳ run lên, cô ta xoắn ngón tay, giọng nói u ám, “Cậu sẽ đi đâu?”
“Không biết, chỉ cần không ở lại Tân Kinh, nơi nào cũng được.”
Trái tim Tôn Kỳ trống rỗng, cảm giác muốn níu kéo, cô ta cười khổ, “Cậu đi rồi, còn Lưu Nhất thì sao?”
Lưu Diễm chống tay lên bệ cửa sổ, tóc cô bị làn gió thổi tung bay dưới ánh sáng ngược, những tia sáng vàng lấp lánh, mắt cô hơi híp lại, ánh nhìn trầm lặng.
Cô khẽ nói, “Tôi sẽ đưa thằng bé đi cùng.”
Tôn Kỳ hơi ngạc nhiên…
Rồi hiểu ra…
Sau đó, lòng cô ta cũng trở nên trống trải, thậm chí còn cảm thấy một nỗi buồn đau vô tận, khiến mắt cay cay.
Giọng Tôn Kỳ run rẩy, cô ta hỏi Lưu Diễm, “Vậy đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau sao?”
Lưu Diễm lắc đầu, “Sẽ còn gặp lại, nhưng không nhiều, giống như khi một bản nhạc kết thúc, mọi người đều tan rã.”
Xe buýt dừng lại tại trạm một cách ổn định, thân người hơi nghiêng về phía trước, mọi người trên xe bắt đầu nhấc hành lý xuống.
Tôn Kỳ nói “Ừm”, rồi dùng khuỷu tay che mặt, ngăn dòng nước mắt tuôn trào, giọng khàn đặc, ngập ngừng nói, “Cậu xuống trước đi.”
Lưu Diễm không hề động đậy, vẫn ở lại bên cạnh cô ta.
Một lúc sau, Tôn Kỳ không thể kiềm chế được bản thân, tựa đầu vào ghế trước, giọng càng thêm đau khổ, nước mắt trào ra, cô ta vừa khóc nức nở vừa nói bằng giọng nghẹt mũi, “Tôi không đi nổi nữa, tôi cần nghỉ một chút,” cô ta ho sặc sụa, hối hận nói, “Lưu Diễm, trước đây tôi… liệu có phải là chưa đủ tốt, với mẹ Ngô, với cậu… Nhưng sau này, tôi nên làm gì đây…”
Cô ta nức nở nói, “Tôi cũng không biết nữa.”
*****
Những ngày sau khi tốt nghiệp trôi qua nhanh hơn tưởng tượng, Lưu Diễm đạt kết quả khá trong kỳ thi đại học, khi điền nguyện vọng, cô đã hỏi ý kiến của Chu Sâm, và chọn một thành phố lịch sử ở miền Nam có khí hậu ấm áp, dễ sống và chi phí sinh hoạt không quá cao. Trường đại học mà cô chọn không chỉ có học bổng đáng kể mà còn có nền tảng học thuật vững chắc.