[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 84
Edit: Frenalis
Khi Chu Sâm ra ngoài, Chính ca gọi cậu lại. Cậu dừng lại một chút, nghe thấy Chính ca nói: “Tìm một chỗ đi.”
Chỉ là vài câu chuyện, nhưng Chính ca lại chọn một quán cá nướng. May mắn là bên trong và bên ngoài quán không có mấy người. Trong lúc chờ món ăn, hắn nhíu mày, khôn khéo thăm dò: “Hôm nay tôi đã theo cậu cả ngày, cậu có biết không?”
“Không biết.”
Chu Sâm vẫy tay hỏi hắn có thuốc lá không, Chính ca thấy tâm trạng cậu cực kỳ bực bội, đưa cả bao thuốc lá trong túi cho cậu. Chu Sâm mở bao thuốc, ngậm một điếu vào miệng, bật lửa nhẹ nhàng ma sát, ánh lửa le lói.
Chu Sâm dựa vào lưng ghế, nhẹ nhàng, miệng phả ra một làn khói thuốc phức tạp, rồi thở ra.
Chính ca nói: “Hôm nay tôi tận mắt thấy cậu đi tìm chị cả nhà họ Quý, có chuyện gì thì nói cho anh em tôi biết một tiếng đi?”
Chu Sâm nheo mắt, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ, nhìn chằm chằm Chính ca: “Anh thật sự muốn biết?”
Chính ca kích động vỗ bàn: “Cậu đừng nói nhảm nữa?!”
Chu Sâm xoay bật lửa trong tay một cách thuần thục, dừng lại một chút, cậu cười, hơi ngẩng đầu lên: “Nếu anh muốn biết, tôi không ngại nói cho anh biết.”
Chính ca phấn khích: “Tốt quá!”
Khóe miệng Chu Sâm nhếch lên một nụ cười chế giễu, dừng lại một chút, cậu chống hai tay lên bàn, nhẹ giọng nói cho hắn biết những chuyện bên trong mà hắn muốn biết.
Chính ca tập trung cao độ đến mức sợ bỏ lỡ một chữ, nhưng ngay lập tức lại kinh ngạc đến không thể tin được, nửa ngày không nói nên lời, hắn xoa xoa tai, lẩm bẩm tự hỏi: “Chẳng lẽ là tôi nghe nhầm?!”
Chu Sâm chỉ nhìn lơ đãng sang nơi khác.
Hắn vẫn không dám tin, lặp lại từng chữ một: “Ý cậu là, Phinh Ngưng không phải con gái của Tứ gia? Vậy vậy vậy vậy chẳng phải là di chúc của Tứ gia không có hiệu lực, vậy Trường Than này – trời ơi–“
Chu Sâm không nói gì.
Im lặng một lúc lâu, Chính ca dần dần bình tĩnh lại.
Hắn thực sự khó hiểu, hỏi: “Nhưng vào lúc này, cậu đi cầu xin bà ta chẳng khác nào bán mình cho bà ta sao? Vì một đứa trẻ mà lại quan trọng như vậy, chẳng phải cậu định rời đi sao?” Chính ca cười khẩy, “Cậu không có tiền thì mượn tôi đi?”
Chu Sâm cười khẩy, nghe thấy Chính ca vội vàng chữa cháy cho mình: “Mặc dù tôi không dám cho cậu mượn thật, nhưng tôi cũng có lòng tốt. Nhưng một bí mật lớn như vậy mà cậu để cho tôi, tôi không dám nhận–“
Chính ca liên tục vỗ trán mình: “Chết tiệt! Chết tiệt! Cái này muốn dọa chết tôi!”
*****
Lưu Diễm chăm sóc Lưu Nhất, rửa mặt xong thì đọc sách một lúc, có lẽ vì quá mệt mỏi, sách rơi xuống đất mà cô cũng không hay biết.
Như mơ như thực, đường phố ướt đẫm như vừa được rửa sạch.
Sương mù buổi sáng đã tan, dưới ánh đèn đường phản chiếu có những tia sáng lấp lánh như kim cương. Đầu ngón tay chạm vào kính, cảm giác như thật, trong suốt, lạnh lẽo.