[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 82
Edit: Frenalis
Có những người mạng lớn, ví dụ như Phó Hiểu Văn và Triệu Quân, sau vụ tai nạn lật xe, đến ngày thứ ba mới dần tỉnh lại, chỉ là bị thương, phải nằm viện không thể cử động.
Còn Lưu Nhất, khi được đào lên từ lòng đất, hơi thở yếu ớt đến thảm thương, toàn thân nhiều chỗ gãy xương, may mắn sống sót, nhưng trên đường đến bệnh viện, tình trạng lại chuyển biến xấu thành phù não, tăng áp lực nội sọ.
Y tá trên xe cấp cứu chỉ cầm máu tạm thời cho Lưu Nhất, nhưng vì đau đớn dữ dội, tiếng kêu la của Lưu Nhất cứ vang lên bên tai Lưu Diễm. Cô nhìn thấy đồng tử của cậu bé co giãn bất thường, nhìn thấy một đứa trẻ vốn thích sạch sẽ nôn mửa không ngừng, nhìn thấy ý thức của cậu bé dần dần mơ hồ… Cuối cùng, sau bảy tiếng đồng hồ cấp cứu, bác sĩ mồ hôi nhễ nhại bước ra, cũng chỉ có thể giữ mạng sống tạm thời cho cậu bé.
Số phận thật kỳ lạ, không hoàn toàn tuân theo quy luật nhân quả.
Y tá gõ cửa phòng bệnh 913, Lưu Diễm nhẹ nhàng đóng cửa, đi theo y tá ra quầy lễ tân.
Y tá bày tỏ sự thông cảm với hoàn cảnh của Lưu Nhất, nhưng nói về công việc, bệnh viện đã tận tình cứu chữa, tạm ứng mọi chi phí cấp cứu, nhưng đã ba ngày trôi qua, đúng là đến lúc phải thanh toán.
Y tá không dám nhìn thẳng vào mắt người nhà bệnh nhân, chỉ nghe thấy cô “ừm” một tiếng, giọng mệt mỏi nói, “Chị yên tâm, em sẽ cố gắng thu xếp viện phí sớm nhất có thể.”
Y tá nói được, sau đó đặt bảng kê chi phí trước mặt cô, chi phí cấp cứu là 10 vạn, nhưng y tá lại dặn dò thêm, “Tình trạng của Lưu Nhất khá đặc biệt, dấu hiệu sinh tồn không ổn định, cần nhập viện theo dõi cẩn thận để tránh tăng áp lực nội sọ gây thoát vị não, một khi thoát vị não sẽ đe dọa nghiêm trọng đến tính mạng,” cô ấy dừng lại, vỗ vai cô gái trẻ, “Sau khi tình trạng Lưu Nhất ổn định, ít nhất còn phải làm hai ca phẫu thuật nhỏ để hỗ trợ phục hồi, chi phí sau này không ít, em…”
Lưu Diễm ngẩng đầu lên, cố gắng nở một nụ cười nhạt, có lẽ vì cảm lạnh, giọng cô hơi khàn, mũi cũng đỏ.
“Em không sao.” Cô nói.
Sau khi y tá đi, Lưu Diễm nắm chặt bảng kê trong tay, đứng yên tại chỗ rất lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng phía sau.
Tiếng bước chân từ xa đến gần, Chu Sâm đặt hộp cơm đã đóng gói lên quầy lễ tân, sau đó đưa tay ôm cô vào lòng.
Lưu Diễm mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã, hơi thở gấp gáp, chỉ biết vùi đầu vào ngực cậu. Cậu không ngừng xoa tóc cô, chỉ hận không thể ôm cô chặt hơn, chặt hơn nữa, có lẽ như vậy có thể thay cô chịu đựng nỗi đau.
Một lúc sau, tâm trạng của Lưu Diễm dần ổn định, Chu Sâm nhẹ nhàng nói: “Thuận tiện mua cho em ít thuốc cảm, lát nữa ăn cơm xong uống hai viên, anh đi lấy nước cho em.”
Lưu Diễm lắc đầu.
Chu Sâm nâng đầu cô lên, vuốt ve trán cô rồi hôn một cái, dặn dò: “Ngoan, cùng nhau nghĩ cách.”
Nhưng có thể làm gì, Lưu Diễm dùng sức nắm lấy cánh tay Chu Sâm, ánh mắt trong giây lát gần như cầu xin trong tuyệt vọng.