[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 8
Edit: Frenalis
Lưu Diễm thấy tiền sáng mắt, thắng được mấy trăm tệ, vui quá nên uống hơi nhiều.
Trước cửa quán bar đỗ rất nhiều xe, Lưu Diễm lảo đảo dựa vào cửa, vẫn còn chút tỉnh táo cô kéo góc áo Ngô Khương, nói: “Đợi lát nữa mình đi cùng xe nhé.”
Ngô Khương nhấp môi, Cát Nghị liếc mắt nhìn qua, rồi dang rộng cánh tay cường tráng ôm cô ấy vào lòng.
Ngô Khương cúi đầu thấp đến gần ngực, vẻ mặt ngọt ngào như muốn tan chảy.
Lưu Diễm sặc một tiếng, cô cũng không biết là tốt hay xấu, chỉ xua xua tay, “Hai người đi trước đi.”
Tôn Kỳ sau đó bước ra, Lưu Diễm hỏi, “Cát Nghị vẫn luôn đưa đón Ngô Khương à?”
Tôn Kỳ mỉm cười, “Không tốt sao, Cát Nghị ở đó, Từ Tiệp nào dám động đến Ngô Khương?”
Lưu Diễm ừ một tiếng, cơn say ập đến, cô không kịp suy nghĩ gì thêm.
Cuối cùng, cô bị nhét vào một chiếc xe, đầu óc choáng váng dựa vào ghế ngủ thiếp đi. Bên ngoài xe, mọi người chào hỏi nhau rồi chiếc xe lao đi trong màn mưa phùn kéo dài.
Trong cơn mơ màng, cô thấy mình đang dựa vào vai ai đó, toàn bộ trọng lượng đè lên người kia. Lưu Diễm đương nhiên cảm thấy dễ chịu, cô có thói quen ôm gối khi ngủ, vô thức gối lên đùi người bên cạnh. Hơi ấm từ cặp đùi lan tỏa, cô nhắm mắt lại vùi mặt vào giữa hai chân, tay trái quấn lấy bắp chân cậu.
Chu Sâm cảm thấy chân mình tê dại, cậu cố tránh ra nhiều lần nhưng không được. Cuối cùng, đành bất động không phản kháng nữa.
Ánh đèn thủy tinh bên ngoài càng thêm rực rỡ sáng lạn trong đêm mưa. Chiếc xe lao vun vút, Chu Sâm dựa vào ghế, suy nghĩ miên man rồi nhắm mắt lại.
Cậu ngoan ngoãn không nhúc nhích, Lưu Diễm tự nhiên cũng được ngủ ngon lành.
Khóe miệng cậu thoáng hiện một nụ cười, như có như không.
******
Tỉnh dậy sau khi say, còn khó chịu hơn cả lúc say.
Lưu Diễm lười biếng duỗi người, nằm trên giường xem điện thoại một lát, rồi mới miễn cưỡng ngồi dậy. Cô vỗ vỗ cái đầu nặng trĩu, chớp mắt vài cái rồi lê dép xuống giường, loạng choạng vịn vào tủ đầu giường.
Cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sữa rửa mặt cuốn trôi đi lớp dầu mỡ và mệt mỏi sau một đêm say.
Lưu Nhất mặc áo ngủ chạy đến cửa phòng tắm, dụi mắt nói: “Chị ơi, em cũng muốn rửa mặt.”
Lưu Diễm rửa sạch mặt, bê chiếc ghế nhỏ đến bên cạnh bồn rửa, cố hết sức bế cậu bé lên.
Hai chị em đứng song song, Lưu Nhất tự mình lấy kem đánh răng nhưng bóp mãi không ra. Lưu Diễm thấy vậy, cầm lấy tuýp kem cắt ra, lấy bàn chải quẹt qua quẹt lại rồi đưa cho Lưu Nhất.
Lưu Nhất cẩn thận đánh răng, Lưu Diễm đã lau khô mặt, thoa nước hoa hồng. Sắc mặt cô nhợt nhạt, quầng thâm mắt hiện rõ.
Lưu Nhất vừa đánh răng vừa nhìn chị, hỏi: “Chị, có cần gọi anh ấy dậy không?”
Lưu Diễm ngẩn người: “Anh nào?”