[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 7
Edit: Frenalis
Lưu Diễm quá mệt mỏi, ngủ một mạch đến tận 6 giờ sáng. Bên ngoài vẫn tối om, cô xem điện thoại rồi vào phòng tắm rửa mặt. Cửa phòng tắm đột ngột mở ra rồi lại đóng sập. Cô ngồi trên bồn cầu dụi mắt, ngơ ngác hồi lâu.
Quán tính lặp lại, ra khỏi cổng khu chung cư là có quầy bán bánh rán sữa đậu nành ngô luộc. Chu Sâm bước chân chậm nhưng dài, vừa ngáp vừa dừng lại ở quầy bánh rán, dặn người bán không cho thêm rau thơm.
Trong túi Lưu Diễm chỉ có ba đồng tiền lẻ, cô mua ngô luộc ở quầy bên cạnh. Hai món gần như cùng lúc đưa ra, Lưu Diễm nhắm mắt đi theo sau cậu, một cái miệng to cắn bánh rán, một cái miệng nhỏ cắn miếng ngô.
Khi qua đèn xanh đèn đỏ, Chu Sâm gãi cái ót, quay đầu lại nhìn, mắt lim dim hỏi, “Cậu đi theo tôi làm gì?”
Lưu Diễm cười mỉa, chỉ tay về phía trường học, “Trùng hợp ghê, cùng đường.”
Đối diện trường cấp ba có một con phố nhỏ dày đặc các cửa hàng. Trên đỉnh ngã tư là một sạp báo nhỏ, bên trong có một bà cụ lưng còng. Con chó già trước đây của bà được tìm thấy khi đã chết, bữa thịt chó đó kéo dài được một thời gian. Sau đó, bà lại nhặt được một con chó nhỏ màu xám xấu xí, thấy người là sủa, nên bà cụ xích nó trong sạp báo, thỉnh thoảng mới thả ra cho hít thở không khí.
Sáng sớm, bà cụ bưng ấm trà vào sạp báo, tay cầm đầu dây xích đang quấn trên cổ con chó. Bà kéo rèm lên, duỗi người, con chó đột nhiên giật mạnh dây xích lao về phía trước.
Lưu Diễm ở khá xa phía sau, hét lớn, “Này! Chu Sâm!”
Chu Sâm quay đầu lại, hoảng hốt né tránh cú nhảy nhiệt tình của con chó xù xì. Bà cụ nghe tiếng chó sủa cũng vội vàng chạy ra, giơ tay như muốn đánh, nhưng con chó cứ nhảy lên nhảy xuống vui vẻ. Bà cụ vừa đuổi theo vừa la “Chó hư! Chó hư!”
Ánh bình minh hôm nay rực rỡ như màu nước đậm đà, trải dài trên bầu trời vô tận, cuốn theo gió và những chiếc lá úa tàn.
Bên cạnh còn có cửa hàng tôm hùm, quán cơm bình dân, quán lẩu cay, cửa hàng văn phòng phẩm, quán ăn Tứ Xuyên, tiệm vá xe truyền thống, cửa hàng đồng giá, siêu thị Tô Quả và lớp học thêm. Lớp học thêm nằm khá khuất ở tầng hai, ngoài các lớp nghỉ đông và nghỉ hè, còn có các lớp buổi tối và cuối tuần.
Hai bóng người mảnh khảnh đi ngược sáng, một cao một thấp, trông thật hài hòa.
Lưu Diễm tâm trạng rất tốt, vừa gặm ngô vừa tiến lại gần cậu, cười không rõ lý do.
Chu Sâm nhặt nửa cái bánh rán bị rơi dưới đất ném vào thùng rác, Lưu Diễm cố ý đi theo, “Sợ chó à?”
Chu Sâm ừ một tiếng, nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Không sợ.”
“Không sợ gì?”
Lưu Diễm xem đi xem lại bức ảnh vừa chụp. Trong ảnh, Chu Sâm khép hai chân, mặt nghiêng có chút ngạc nhiên, tay có động tác lúng túng, trông càng thêm buồn cười.
Chu Sâm nghe thấy tiếng cười phá lên của Lưu Diễm phía sau mà không hiểu tại sao.
Cao Xuyên ngồi xổm ở cổng trường hút thuốc, thấy Chu Sâm và Lưu Diễm đi cùng nhau thì ngạc nhiên, cười bước tới, hỏi Lưu Diễm, “Tay cậu bị sao thế?”