[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 65
Edit: Frenalis
Những năm trước, ông ta thăng tiến rất nhanh trong ngành cảnh sát, chỉ mất tám năm để từ một cảnh sát nhỏ lên chức phó cục. Ngoài bối cảnh gia đình có truyền thống chính trị, năng lực của ông ta cũng được mọi người công nhận. Tuy nhiên, từ sau vụ án một cậu bé tự tử vào mười năm trước, sự nghiệp của ông ta trong ngành cảnh sát đã chững lại.
Thực chất, năm ấy chỉ là một ngòi nổ, cách làm việc độc đoán, chuyên quyền của ông ta đã khiến ông ta có quá nhiều kẻ thù. Họ tìm mọi cơ hội để hạ bệ ông ta , nhưng ông ta không biết điều, vẫn cố gắng vùng vẫy dựa vào chức vụ phó cục của mình, càng trở thành cái gai trong mắt họ, bị giáng chức liên tục, cuối cùng bị điều chuyển đến một vị trí nhàn rỗi ở Châu Sơn, thậm chí gia đình ba người cũng phải sống xa nhau, dẫn đến kết cục ly hôn như ngày hôm nay.
Nếu bi kịch năm ấy không ảnh hưởng đến sự nghiệp và cuộc đời ông ta, có lẽ những ký ức về cậu bé đó đã trôi qua, thậm chí không đáng nhắc đến.
Nhưng không, suốt bao năm qua, ông ta đã hồi tưởng lại vụ án đó hết lần này đến lần khác, từ sự ngạc nhiên và hối hận ban đầu, đến sự oán giận và thù hận trong giai đoạn bị chèn ép sự nghiệp, cho đến bây giờ, sau khi đã bình tâm lại, ông ta thực sự ăn năn hối lỗi.
Chỉ đến khi bước vào tuổi trung niên, ông ta mới dần nhận ra, đó là một mạng người.
Chỉ trách bản thân mình là một cảnh sát, đã không có sự đồng cảm và thương xót.
Ông ta ho khan một tiếng, “Đây không phải là trọng điểm của ngày hôm nay, cháu cũng đừng có ác cảm với chú.” Dừng một chút, ông ta nói tiếp, “Hôm nay chú gặp cháu cũng là điều không ngờ tới, vốn định đón con gái về nhà,” nghĩ một lúc, ông ta lắc đầu, “Bây giờ thì đã muộn rồi.”
Lưu Diễm càng thêm im lặng, cô ấn nút khóa màn hình điện thoại, cố ý xem giờ.
Lão cảnh sát nói, “Chú sẽ cố gắng nói ngắn gọn.”
Lưu Diễm gật đầu, cô cắn móng tay, nhìn ấm trà nóng hổi trong quán, giống hệt như ấm trà mà Chu Sâm đã đun ở Tây Thành.
Tâm trạng bình tĩnh lại, cô cố gắng lắng nghe một cách thờ ơ.
Đới Lập Công hỏi, “Cháu và Chu Sâm còn liên lạc không?”
Lưu Diễm gật đầu.
“Cháu rất thân với cậu ấy.”
Lưu Diễm suy nghĩ một chút, lại gật đầu.
Đầu ngón tay của Đới Lập Công gõ nhẹ lên mặt bàn, nghiêm túc nói, “Những lời chú nói sau đây, cháu đừng coi là nói nhảm, chú chỉ nói ra suy đoán của mình, cháu muốn hợp tác thì hợp tác, không muốn thì coi như nghe một tiết mục hài kịch vậy.”
Đôi mắt của cô gái trong veo và lạnh lùng, lúc này, cô không hề động đậy.
Đới Lập Công tiếp tục nói, “Đây là do cậu học trò nhỏ ở Châu Sơn nhắc nhở chú, chú kể cho cậu ấy nghe về vụ án, cậu ấy hỏi ngược lại chú, có khả năng nào không, người tự tử vào mười năm trước là Chu Sâm, chứ không phải Chu Hiệt.”
Cô gái vẫn bình tĩnh nhìn ông ta một cách nhạt nhẽo, không hề có sự ngạc nhiên, mỉa mai, hay bất kỳ cảm xúc nào mà ông ta mong đợi.