[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 62
Edit: Frenalis
Mùa xuân ở Tân Kinh tuy đẹp nhưng ngắn ngủi. Cây cỏ bắt đầu đâm chồi, vạn vật hồi sinh tràn đầy sức sống. Nhìn ra xa, ngay cả dải cây xanh cũng rực rỡ đủ màu sắc, những cành liễu non xanh mềm mại đung đưa theo làn gió nhẹ.
Trước ngày Quốc tế Lao động, có một kỳ thi toàn thành phố. Lưu Diễm dù xếp hạng ba toàn trường nhưng trên danh sách tuyển thẳng lại không có tên cô.
Dù thất vọng nhưng cũng nằm trong dự đoán. Lưu Diễm không quá bận tâm vì tuyển thẳng không chỉ dựa vào thành tích. Nếu có khiếu nại lên trường, sẽ có đủ lý do để từ chối, như hoạt động xã hội, năng lực tổng hợp – những khái niệm khó đo lường một cách khách quan.
Trước bảng thông báo đông đúc, Ngô Khương đứng ngoài đám đông một lúc mới tìm thấy tên mình, xếp hạng 321 toàn trường. Dù đã nỗ lực rất nhiều nhưng vẫn tụt 50 hạng so với lần trước.
Có lẽ vì sắp đến kỳ thi đại học, không khí trong lớp cũng khác hẳn. Căng thẳng, gấp gáp, ngay cả Từ Tiệp vốn luôn gây rối cũng trở nên yên tĩnh do bố mẹ cảnh cáo. Trên mỗi bàn học chất đầy tài liệu, người thì chăm chỉ làm bài, người thì qua loa đối phó.
Ngô Khương thuộc kiểu người chăm chỉ, nỗ lực và tập trung. Vì thế cô ấy chuyển vào ký túc xá trường, đời sống riêng tư vốn đã ít nay càng giảm. Cát Nghị không phải là người thích nói chuyện điện thoại, vài câu là cúp máy.
Lưu Diễm sau đó cũng tìm thấy tên Ngô Khương trên bảng xếp hạng, khẽ mím môi vì cả hai đều không như ý.
Ngô Khương lùi lại vài bước, nói: “Đi thôi.”
Hai người bước đi, một lát sau, Lưu Diễm an ủi: “Thi cử là như vậy, có người thi tốt, có người thi kém. Lần này nhiều người thi tốt hơn nên cậu không nổi bật.”
Ngô Khương gật đầu: “Nhiều người như mình cần kỳ thi đại học để tiến lên.”
Lưu Diễm tìm hiểu nguyên nhân: “Do hiệu suất hay có lo lắng nào không?”
Ngô Khương hít một hơi thật sâu: “Mình đã cố gắng lắm rồi. Cậu đến nhà mình sẽ thấy, mình là niềm tự hào của bố mẹ. Nhưng niềm tự hào đó có ý nghĩa gì? Từ một trường trung học nhỏ bé lên trường Tân Trung, dĩ nhiên mình không có nền tảng tốt như các cậu.”
Đó thực sự là một lý do.
“Còn nữa, cậu hỏi mình có lo lắng gì không,” Ngô Khương vừa đi vừa nhìn cây ngô đồng phía xa, ánh mắt chạm đến bầu trời xa xăm, cô ấy nói, “Thực ra có, mình không muốn làm bố mẹ thất vọng.” Trong không khí tĩnh lặng, tâm sự tuôn trào, “Bố mình trọng nam khinh nữ, trước đây mẹ mình sinh liên tiếp hai đứa con gái, bố còn muốn mẹ sinh con trai, mẹ rất phản đối, bà ấy cảm thấy con gái cũng có thể thành đạt, nên không đồng ý, tự mình đến bệnh viện triệt sản!”
Cô ấy cười cười, “May mà bố cũng không làm gì được mẹ, bà ấy tự có thu nhập, ngày ngày đi sớm về muộn mở quán ăn, rất vất vả, mỗi tháng kiếm được một hai nghìn tệ, nuôi mình và em gái.”
Lưu Diễm hỏi: “Thế em gái cậu đâu?”
“Nó khá nổi loạn, chưa học xong cấp ba đã bỏ học, suốt ngày lêu lổng, chưa đến tuổi lao động.”