[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 61
Edit: Frenalis
Căn phòng của người phụ nữ ở tầng năm của gác mái, ẩm ướt và bừa bộn, bước vào một cái là không có chỗ để đặt chân.
Cảnh sát nói, “Người phụ nữ này là tình nhân mà bố cô bao nuôi lâu dài.”
Lưu Diễm gật đầu, “Tôi biết, chị ta còn từng lái xe đưa Lưu Chính về nhà.”
Cảnh sát thắc mắc, “Quan hệ giữa cô và bố cô không tốt lắm nhỉ?”
Người đã khuất, Lưu Diễm không muốn trả lời.
Người phụ nữ bước qua đống quần áo và tất bốc mùi thối rữa trên sàn, ngoài phòng vệ sinh, hai bên phòng đều được che bằng tấm bạt. Cô ta đi tới kéo tấm bạt xuống, “Đồ đạc chỉ có bấy nhiêu, cái nào của bố cô thì cô cứ lấy đi. Đồ của người chết để lại chỉ thêm xui xẻo.”
Lưu Diễm liếc cô ta một cái, quay sang hỏi cảnh sát: “Sao anh lại tìm được chị ta?”
“Không phải tôi tìm được cô ta, mà là cô ta tự tìm đến đồn cảnh sát, báo có người lừa tiền của cô ta,” viên cảnh sát gật đầu, “Cô ta nói đó là bố của cô, đúng vào ngày ông ấy đi đã mượn cô ta một nghìn tệ, cả tháng không thấy quay lại, chỉ có vậy thôi.”
Người phụ nữ kia xách từ phòng tắm ra một bộ đồ ngủ: “Đây, nhìn cái này đi,” rồi cô ta lại lết sang bên kia, giơ tay chỉ, “Còn có cái túi xách hàng hiệu này nữa.”
Lưu Diễm hỏi cảnh sát: “Thế còn chiếc xe bố tôi lái khi tôi gặp tai nạn, không có vấn đề gì sao?”
“Một ngày trước khi tai nạn xảy ra, Lưu Chính có đâm vào một cái cây to, đúng là do lỗi kỹ thuật, phanh không ăn, nhưng ngay hôm đó Lưu Chính đã mang xe đến gara sửa rồi, xe không có vấn đề gì,” viên cảnh sát ngập ngừng nói, “Vì vậy, về vụ tai nạn, chúng tôi kết luận đó chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.”
Lời giải thích này hợp tình hợp lý.
Lưu Diễm cũng cảm thấy mình đã quá đa nghi. Cho dù Hứa Diễm có biết phanh xe có vấn đề, thì Lưu Chính cũng đã xử lý xong mối nguy hiểm đó rồi. Việc sau đó ông ấy gặp tai nạn trên đường cao tốc, tuyệt đối không phải điều Hứa Diễm có thể đoán trước được.
Chu Sâm quan sát kỹ căn nhà tồi tàn này, bước lên vài bước, dừng lại trước tấm lịch treo tường mà người phụ nữ kia cố tình lảng tránh, nhếch mép cười hỏi: “Năm nay là năm gì?”
Người phụ nữ cố giữ bình tĩnh: “Năm Dậu chứ gì.”
“Năm Dậu mà treo lịch năm Thân?”
Cô ta vẫn thản nhiên, nhướng mày, nói một cách đương nhiên: “Quên chưa gỡ thôi.”
Viên cảnh sát cười khẩy: “Cô quên thì có thể, nhưng sao biểu hiện của cô lại căng thẳng thế? Đằng sau có gì vậy? Tiền à?”
Người phụ nữ không kịp ngăn cản, viên cảnh sát đã giơ tay ra, tấm lịch rơi xuống để lộ một cái tủ sắt được gắn vào tường, ánh kim loại sáng loáng.
Cô ta vội nói: “Bên trong là đồ riêng của tôi.”
Viên cảnh sát cười: “Đồ riêng mà cô dùng thiết bị cao cấp thế này sao?”