[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 56
Edit: Frenalis
Tối hôm đó, Lưu Diễm đã nhắn tin thông báo thời gian và địa điểm đến những người bạn của bố cô. Một vài người hồi âm, nhưng phần lớn đều viện lý do để từ chối. Đến hỏa táng vào ngày đầu năm mới nghe thật không may mắn. Có năm, sáu người gửi lời chia buồn và hứa sẽ đến vào ngày hôm sau, nhưng cuối cùng chỉ có hai, ba người thực sự đến.
Khi gặp lại những người bạn quen thuộc này, Hứa Diễm cảm thấy rất ngượng ngùng, bà ta giữ im lặng suốt quãng đường đưa tang.
Một nhóm tổng cộng sáu người, mặc áo khoác đen, im lặng chờ đợi Lưu Chính hóa thành tro. Khuôn mặt trắng bệch của Lưu Diễm và Lưu Nhất không biểu lộ cảm xúc nào.
Cuối cùng, họ chỉ nhận được một bình đựng tro cốt.
Đất đai ở Tân Kinh đã phát triển mạnh mẽ từ lâu, bây giờ giá một ngôi mộ đã lên tới hai mươi vạn, Lưu Diễm không kham nổi, nên đã gửi tro cốt vào nhà tang lễ.
Hai người bạn của Lưu Chính bận rộn với công việc, không chờ được đến lúc hoàn tất thủ tục cuối cùng, đã vội lái xe rời đi.
Người cuối cùng rời đi là Cao Bân, bố của Cao Xuyên. Ông ấy kéo Lưu Diễm vào trong góc, nhìn quanh rồi thận trọng hỏi: “Trước khi bố cháu mất, ông ấy có nói gì với cháu không?”
Lưu Diễm không tỏ vẻ gì, Cao Bân nhíu mày, lại hỏi: “Vậy là có nói sao?”
Lưu Diễm do dự thử gật đầu.
Cao Bân thở dài: “Bố cháu mất rồi thì mọi chuyện đã qua, cháu đừng nhúng tay vào nữa, biết không? Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, ông ấy không biết tự lượng sức, cháu tránh được thì tránh đi, hiểu không?”
Lưu Diễm nghiêng đầu, nhàn nhạt đáp: “Cảm ơn chú đã nhắc nhở.”
Cao Bân thở dài, đặt tay lên vai cô: “Mẹ cháu cũng không thể dựa dẫm được, chị em cháu đều còn nhỏ. Sau này, nếu có khó khăn gì, chú giúp được sẽ giúp.”
Lưu Diễm nhẹ nhàng gật đầu, không nói lời khách sáo.
Cả đêm không ngủ, Lưu Diễm cõng Lưu Nhất trên lưng, dù mắt thâm quầng nhưng tâm trí cô lại đột ngột tỉnh táo.
Rời khỏi nhà tang lễ, Hứa Diễm lập tức cởi bộ vest đen ra, vô thức sờ bụng, thấy ánh mắt ngây thơ của Lưu Nhất mới rụt tay lại.
Bà ta nói: “Lát nữa tôi còn có việc, chắc cô cũng không muốn tôi đưa về. Hai chị em đi cẩn thận.”
Lưu Diễm thật muốn bà ta mất hứng, hậm hực châm biếm một câu: “Thật là sốt ruột.” Edit: FB Frenalis
Hứa Diễm cúi đầu, nhưng không giấu giếm: “Xe hỏng nặng, phải sửa chữa và bồi thường.”
Lưu Nhất còn nhỏ, môi mím lại, vỗ vai Lưu Diễm: “Chị, mình về nhà trước đi.”
Lưu Diễm nhìn em trai: “Được, một lát nữa.”
Cuối cùng, cô đưa tay ra với Hứa Diễm, Hứa Diễm do dự rồi nắm lấy tay cô.
Khi rời đi, là đường xuống dốc, Hứa Diễm nhìn thấy Lưu Diễm cõng Lưu Nhất, lưng cô kiên cường mà cô độc.
Lúc lên xe buýt, trời đã hoàng hôn, một ngày trôi qua đột ngột, thời gian và sinh mệnh dường như xa xôi mà mơ hồ, lúc này lại hiện rõ và dứt khoát.