[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 48
Edit: Frenalis
Chiều hôm đó, ông ngoại chìm đắm trong cảm xúc đau thương, ngồi một mình với tách trà nhỏ trên chiếc ghế đá, thỉnh thoảng thở dài. Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má ông.
Dưới cây đào mùa đông, một ông già, một ấm trà, và những kỷ niệm xưa cũ.
Lưu Diễm sợ ông suy nghĩ nhiều, từ một góc khuất tìm ra một bàn cờ, đặt lên ghế đá rồi ngồi đối diện, cười tươi nói, “Ông ngoại, chúng ta chơi một ván nhé.”
Ông ngoại cầm cây gậy gỗ, suy nghĩ một chút, rồi lấy khăn tay lau khô nước mắt.
Trong lòng ông càng nghĩ càng tức, Chu Thế An ở trong nhà, ông quyết không muốn ở cùng một không gian với nó. Nhưng cảm xúc cá nhân của mình không thể ảnh hưởng đến người trẻ, đặc biệt là cô gái cháu mình mang về, mà cô bé này lại chăm chỉ và dễ mến như thế.
Ông ngoại ho khan khô khốc, cùng Lưu Diễm bày bàn cờ.
Lưu Diễm nói, “Ông đi trước đi ạ.”
Ông ngoại đi quân xe lên trước một bước.
Lưu Diễm đi theo.
Ông ngoại di chuyển pháo.
Lưu Diễm đi ngựa.
Một ván kết thúc, ông ngoại thắng.
Lưu Diễm nói: “Ông chơi giỏi quá, ăn mất hai xe hai pháo của con rồi chiếu tướng.”
Ông ngoại mỉm cười nhìn Lưu Diễm, tâm trạng khá hơn nhiều, giọng ông run run, “Cô bé này, thật sự nghĩ rằng ông không nhận ra con nhường cờ à?”
Lưu Diễm thản nhiên, “Ông hiểu lầm rồi, con có nhường hay không cũng thua, thà thua nhanh còn hơn.”
Ông ngoại cười ha ha, “Được, vậy thì ván này ông cho con thắng thoải mái.”
Lưu Diễm lắc đầu, “Thua cũng thua, thắng chưa chắc đã thắng.”
Ông ngoại gật đầu.
Lại bày một ván cờ, ông ngoại vừa chơi vừa uống trà, vừa nói, “Ông có một đứa con trai, nó chẳng bao giờ nhường cờ, lần nào chơi cũng thắng ông trong ba phút.”
Lưu Diễm đi tượng, ngẩng đầu hỏi, “Giỏi vậy sao?”
Ông ngoại tự hào nói, “Nó thông minh, mọi người đều nói cháu ngoại giống cậu, Sâm tử cũng thông minh.”
“Chu Sâm giống dì.”
Ông ngoại nghi hoặc, “Con từng gặp con gái ông?”
Truyện được edit cả hai nơi tại https://www.wattpad.com/user/frenalis và facebook Frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
Lưu Diễm mắt hơi động, ngừng một chút rồi cười nói, “Lúc nhỏ từng gặp, dì ấy đưa Chu Sâm đi học.”
“Lúc nhỏ,” ông ngoại ngẩng đầu nghĩ ngợi, “vậy cũng phải hơn mười năm rồi.”
Ông ngoại càng cảm thán, quân cờ trong tay chần chừ không rơi xuống, cuối cùng đặt tay lên bàn, mắt đỏ mọng.
Ông cuối cùng không thể không nói ra.