[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 43
Edit: Frenalis
Trước khi bóng tối buông xuống, tuy mấy con cua chạy tán loạn và dữ dội, nhưng hai người bên bờ biển không tốn chút sức lực nào đã bắt được một túi đầy, cộng thêm có cá đã mua trước, tối nay chắc chắn sẽ là một bữa tiệc tuyệt vời.
Một con phố nhỏ chuyên bán hải sản, lát đá ẩm ướt, đèn hình quả lê mờ ảo chiếu sáng lấp lánh.
Có đứa trẻ về nhà muộn bị cha mẹ càm ràm vài câu, nhưng đứa trẻ chẳng để ý, chăm chú xem phiên bản mới nhất của “Anh Hùng Xạ Điêu”; có cụ già ăn xong bữa, tự mình đẩy xe lăn ra cửa ngồi thư thái, không biết đang nghĩ gì; có vài người đàn ông trung niên, vẫn chưa cởi bộ đồ nhựa làm việc, chỉ ngồi xổm dưới đất chăm chú đánh cờ; có một nhóm phụ nữ trung niên, bưng bát cơm từ nhà mình ra, ngồi dưới mái hiên kể chuyện nhà.
Đây đều là những khoảnh khắc bình dị nhất, không phân biệt tốt xấu, nhưng lại hạnh phúc.
Như lúc này, Lưu Diễm thoải mái đi theo sau Chu Sâm, miệng ngậm cây kẹo mút.
Chu Sâm xắn hai tay áo lên, một tay cầm con cá, một tay cầm mấy con cua đang ngọ nguậy, đi vài phút cậu dừng lại, đợi Lưu Diễm chạy theo, lặp đi lặp lại, cô hỏi một câu, cậu trả lời một câu.
Cuối cùng, hai người trở về nhà nghỉ.
Nhà nghỉ có bốn phòng ngủ, một phòng khách và một phòng tắm, gần cuối năm kinh doanh không tốt, ngoài phòng của bà chủ, còn lại một phòng đơn tối nay không có khách.
Chu Sâm để nguyên liệu vào bếp, dặn Lưu Diễm đi tắm trước, thực ra là ống quần cậu bị ướt, nhưng hôm nay không có đồ thay chỉ có thể dùng máy sấy tóc sấy khô.
Lưu Diễm “ừ” một tiếng, cũng đi vào bếp nhìn, “Tối nay em sẽ trổ tài cho anh xem, nấu cá là sở trường của em.”
Chu Sâm không biểu lộ cảm xúc, cậu rửa sạch bụng cá, nói đùa, “Anh cũng có sở trường đấy.”
Lưu Diễm không để ý đến cậu, dù sao chuyện đùa tục tĩu của cậu càng ngày càng nhiều, “Em không rành làm cua, anh định làm thế nào?”
Chu Sâm nhốt mấy con cua trong hai cái rổ, “Rửa sạch rồi đặt lên thớt bóc vỏ.”
Lưu Diễm ngẩn ra, một tay chống lên thớt: “Vậy anh làm nhé.” Nói rồi cô đi vào phòng tắm.
Chu Sâm nghĩ mọi người đều đã ngủ, không ngờ phòng đơn có một người đàn ông lạ mặt bước ra, chỉ mặc quần đùi mang dép lê, anh ta nhìn thấy Chu Sâm, rõ ràng cũng sững lại.
Chu Sâm thấy anh ta định vào phòng tắm, ngăn lại, “Có người trong đó.”
Người đó nghe vậy liền dừng lại, gãi gãi đầu “Ồ” một tiếng, do dự nói, “Vậy, khi nào các người xong, tôi muốn tắm rửa.”
Chu Sâm vớt cua ra khỏi nồi nước nóng, thản nhiên nói: “Khoảng mười lăm phút,” dừng lại một chút, “Anh có cần dùng bếp không?”
Người lạ lắc đầu, “Không cần, các người dùng đi.”
Có người khác thật không tiện, vì phòng tắm và bếp chỉ cách một bức tường.