[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 41
Edit: Frenalis
Lưu Nhất đang ầm ĩ đòi về nhà, vừa đúng lúc Cao Xuyên cũng thấy cậu bé hơi phiền, vốn dĩ cậu ta chẳng có mấy kiên nhẫn huống chi là phải chăm sóc trẻ con.
May mắn là ngoài việc muốn về nhà, Lưu Nhất cũng không có yêu cầu gì khác. Cậu ta nghĩ tiện đường nên gọi điện cho Tôn Kỳ.
Chuông điện thoại bên kia reo rất lâu Tôn Kỳ mới nghe máy, cô ấy vừa đắp mặt nạ xong, đang mát-xa hai bên mặt.
“Ra ngoài chơi đi.”
Tôn Kỳ soi gương hỏi: “Chúng ta hai người sao?”
Cao Xuyên nói: “Muốn thế giới của hai người vậy à?”
Tôn Kỳ cười một tiếng: “Đừng có mà được đà lấn tới.”
Ngừng một lúc, là tiếng Cao Xuyên đang mở cửa xe cho Lưu Nhất, nghe cậu ta tận tình khuyên bảo: “Em lên xe cũng không cẩn thận, nếu là chị em ….”, lời tới đây liền nghẹn lại, cậu ta dường như mất kiên nhẫn, “Nào nào để anh bế em lên.”
Sắc mặt Tôn Kỳ hơi tối lại, cô ấy cũng biết làm vậy quá hẹp hòi không phóng khoáng và suy đoán lung tung, nhưng vẫn cúp điện thoại.
Cô ấy muốn trở thành người duy nhất trong lòng Cao Xuyên, không xen bất cứ tạp chất nào.
Về điểm nghi kỵ Lưu Diễm, cho dù không phải thật sự, cũng có thể tha thứ.
Khi Cao Xuyên gọi lại, Tôn Kỳ vừa dùng nước ấm rửa mặt, lại bôi đủ loại sản phẩm trang điểm lên mặt, mẹ cô ấy đang dọn dẹp bát đũa buổi trưa, vừa dọn vừa nhìn vào nhà vệ sinh: “Kỳ Kỳ, mẹ với ba con định đi thăm bạn bè, con có đi không?”
Chuông điện thoại vang lên không ngừng, ngón tay Tôn Kỳ co lại, lớn tiếng trả lời: “Đi! Đi cùng.”
Mẹ Tôn nói: “Vậy con sửa sang nhanh một chút, ba con chiều có cuộc họp đột xuất, phải đi sớm.”
Tôn Kỳ vâng một tiếng, sau đó ra ngoài nghe điện thoại của Cao Xuyên.
“Đang làm gì mà điện thoại gọi bao nhiêu lần không bắt máy?”
Tôn Kỳ bĩu môi: “Bận, không có thời gian.”
Cao Xuyên có chút trách móc: “Bình thường không thấy em bận thế?”
“Ừ, bình thường anh có quan tâm em đâu.”
Cao Xuyên ngọt ngào: “Không quan tâm em thì quan tâm ai,” rồi cậu ta nói tiếp, “Anh đang ở dưới nhà em, ra đi.”
Tôn Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, người đó cao ráo đang dựa vào cửa xe.
Cô ấy nói: “Không đi nữa, em hẹn ba mẹ chiều có việc rồi.”
Bên kia rõ ràng có chút thất vọng, cô ấy thấy Cao Xuyên ngẩng đầu nhìn lên, cũng không đúng vị trí, một lát sau cậu ta nói: “Vậy được, tối liên lạc nhé.”
Tôn Kỳ gật đầu: “Ừ.”
Cao Xuyên lên xe, Lưu Nhất ở ghế phụ đang chơi món đồ trang trí tròn tròn.
“Em chơi một mình vui nhỉ?”
Lưu Nhất hơi gật đầu, giọng mềm mại gọi: “Anh trai Cao Xuyên.”