[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 4
Editor: Frenalis
Cao Xuyên quậy đến tận hai ba giờ sáng mới chịu yên, Lưu Diễm mơ màng thiếp đi, thấy mình đang thi đại học. Bài thi bị kẹt trong nhà, Hứa Diễm luống cuống đánh lái mang đến, Lưu Diễm vừa mừng vừa lo. Lúc quay lại trường thi, mọi người đã là mười năm sau, họ cười nhạo cô. Đằng sau vang lên tiếng Lưu Nhất gọi “Chị ơi!”, Lưu Diễm quay đầu lại, thấy em trai rơi từ tầng mười xuống. Cô lao tới túm được vạt áo, chân trái co rúm, rồi tỉnh giấc.
Chẳng nhớ đã mơ gì, ánh sáng gay gắt xuyên qua cửa sổ. Cô lấy tay che mắt, nghỉ một lát rồi ngồi dậy khỏi sàn nhà lạnh ngắt.
Căn phòng bừa bộn, Cao Xuyên không có ở đây.
Lưu Diễm ra khỏi phòng, thấy trên bàn còn bữa sáng dang dở. Cô vào phòng tắm, lấy đại một bàn chải chưa khui, chọn bừa kem đánh răng và khăn mặt. Miệng tràn ngập bọt trắng thơm mát.
Chuông điện thoại lại reo, cô liếc màn hình rồi nhíu mày bắt máy.
“Lại chuyện gì thế bạn hiền?”
Cao Xuyên cười khẽ, “Hôm qua có làm phiền cậu không?”
“Cậu nói xem?”
“Nuôi binh ngàn ngày dùng một giờ mà, phải không? À mà cậu qua lấy máy tính của mình, bên trong có một cái file cần gửi đi.”
“Gửi cái gì?”, Lưu Diễm súc miệng hỏi, “Cậu đang ở đâu?”
“Ở nhà, hai người định chia tài sản, không lấy thì phí.”
“……”, Lưu Diễm im lặng rồi hỏi, “Phòng cậu không có máy tính, mình vừa mới từ đó ra.”
“Thế cậu sang phòng bên cạnh xem, mình hay chơi game ở đó, chắc là để quên bên ấy.”
“À, là người kia à, thảo nào cậu ấy không coi cậu là bạn.”
Cao Xuyên không ngại chút nào cười hề hề, “Đừng động đến cậu ấy, cả tháng nay mình uống rượu với quậy phá suốt ngày, cậu ấy không giết tớ thì đúng là tri kỷ.”
Lưu Diễm không thể tin nổi, “Cả tháng? Cả tháng đều thế à?”
Cao Xuyên khí phách hăng hái, “Ừ, yên tâm đi, ông đây ổn hơn nhiều rồi.”
Lưu Diễm hừ mũi, hơi bực mình, “Chả trách cậu ấy nói không có loại bạn như cậu, đồ túng quẫn, chuyện cỏn con cũng không chịu nổi.”
Lưu Diễm cúp máy, đánh răng rửa mặt với tốc độ chóng mặt. Cô không muốn gặp người kia lắm, nhưng vẫn gõ cửa phòng bên cạnh. Bên trong đáp lại bằng một tràng ho khan, Lưu Diễm mặc kệ, đẩy cửa bước vào.
Đúng là có hai cái máy tính, nhưng nổi bật hơn cả là thiếu niên nằm tùy tiện trên giường. Mặt cậu đỏ ửng, mắt lờ đờ nhìn Lưu Diễm rồi trở mình, kéo cái chăn trắng ôm vào ngực. Áo thun nhàu nhĩ dính vào lưng, cổ chân gác lên mép giường, tạo cảm giác vừa chênh vênh vừa khêu gợi.
Khêu gợi ư? Lưu Diễm rùng mình. Rõ ràng là một tên nhóc, chắc là do cô quá đa cảm mà thôi.
Lúc nghe điện thoại, Lưu Diễm cố tình hạ thấp giọng. Cô mở máy tính, lần theo đường dẫn tìm được thư mục rồi gửi vào hòm thư của Cao Xuyên.