[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 33
Edit: Frenalis
Người nọ mới gặp Lưu Diễm xong, nửa đường quay về lại gặp Chu Sâm. Lúc này, đỉnh núi đã ít người qua lại, người nọ gọi cậu lại hỏi: “Có phải có người đang chờ cậu không?”
Chu Sâm sửng sốt, gật đầu.
Người nọ chỉ về hướng bia cá sấu, “Vừa rồi ở chỗ bia cá sấu có một cô bé, cũng là tình nguyện viên, cậu đưa cô ấy về đi. Tên gù tìm được hay không cũng không sao.”
Chu Sâm đáp, “Được.”
Cậu đi nhanh hơn. Đây là con đường một chiều chỉ có trước sau, thế nào cũng sẽ gặp được.
Do bước đi quá vội, cậu liên tục trượt chân suýt ngã.
Cuối cùng đến chỗ bia cá sấu, bên trái là dãy núi, bên phải là vách đá sâu, có hai ba người đứng ở đó nhưng không thấy Lưu Diễm.
Hai người nọ đang ngồi nghiên cứu dấu chân bên cạnh gốc cây lớn. Chu Sâm tiến lại gần, nghe thấy một người nói: “Ở bên cạnh thùng rác, có phải khi nhặt đồ vô tình trượt xuống không?”
Một người khác cẩn thận tiến về phía trước thăm dò, chỉ liếc mắt một cái rồi kinh hãi lùi lại, cầm bộ đàm nói, “Vách núi có vết trượt, nhìn sườn núi không có bóng người. Chúng tôi phát hiện dấu chân, phía dưới là vách đá, có thể đã ngã xuống rồi.”
Âm thanh bộ đàm hơi rè rè và méo mó, đầu dây bên kia nói, “Thu được, thu được.”
Người ngồi xổm đứng dậy: “Nếu không quay lại nhìn xem, có phải bỏ sót gì không?”
Người kia do dự một lát, rồi nói: “Dù sao cũng là mạng người, quay lại xem sao.”
Chờ những người đó đi hết. Lưu Diễm mới buông tay đang bịt miệng Triệu Chí An ra.
Lúc nãy cô sợ hãi, thật sự sợ hãi, vốn dĩ không muốn làm gì, thực ra cũng chưa kịp làm gì cả. Trong đầu có hai luồng suy nghĩ đấu tranh, một cái rít gào, một cái hò hét, một cái tán thành, một cái phản đối.
Cô yên lặng vươn tay ra, nghĩ, nếu mình dùng sức đẩy Triệu Chí An xuống – kẻ khốn kiếp đã từng hại người hại mình, có phải gã sẽ vĩnh viễn biến mất hay không?
Cô tưởng tượng cảnh đêm đông giá rét hôm đó, tưởng tượng ra một Chu Sâm nhỏ bé yếu ớt.
Trong lòng ác ý lên men.
Có lẽ sẽ không ai biết.
Thù hận và tà ác trong đêm khuya tĩnh lặng trỗi dậy, dường như chiếm thế thượng phong.
Trong ánh mắt cô sóng lặng vô biên, ngay lúc định ra tay, phảng phất như nghe thấy tiếng Chu Sâm.
Cô khựng lại, nhìn qua lối đi liền thấy Chu Sâm.
Cô nghe Chu Sâm hỏi, “Em tìm được người chưa?”
Lưu Diễm sửng sốt, gật đầu.
“Vậy cứu ra đi, em còn cọ tới cọ lui làm gì, không biết ông đây lo lắng sao?”
Một hồi lâu Lưu Diễm cũng không lên tiếng, nhưng khi nói ra lại không phải điều mình muốn: “Chu Sâm, người này là Triệu Chí An.”