[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 3
Editor: Frenalis
Lúc ấy còn nhỏ, Lưu Diễm ngây thơ tin rằng thế giới chính là những gì cô bé: vĩnh hằng và bất biến.
Từ khi sinh ra, ba mẹ yêu thương nhau, gia đình hạnh phúc là những điều hiển nhiên. Cho đến một ngày, Lưu Chính phá sản, Hứa Diễm biệt tăm biệt tích, cô mới lặng lẽ chấp nhận rằng thời gian có thể rung chuyển, thay đổi và đầy cạm bẫy.
Khi Lưu Diễm kể chuyện gia đình cho Cao Xuyên nghe, cậu ta nhấp một ngụm cocktail xanh thẳm, lắc đầu cảm thán: “Bố cậu thật là kỳ lạ, mỗi lần cậu đều phải làm trò rồi mới đưa lại tiền cho cậu?”
Cậu ta lại thêm một lần nữa líu lưỡi, “Vẫn là tiền mặt?!”
Cuối cùng, cậu ta cảm thán, “Đây không phải có bệnh thì là gì?”
Lưu Diễm mân mê chiếc ly trên tay, rồi nói: “Bố mình cũng ổn mà, chỉ là ông ấy không kiểm soát được bản thân thôi.”
Cao Xuyên buồn cười: “Thế thì sao?”
“Thế nên ông ấy chỉ có thể tin tưởng mình.”
*****
Quán bar Trung Dã nằm ở quận Phổ Ninh, thành phố Tân Kinh. Nó được mở từ đầu thế kỷ, cùng thời với Cao Xuyên. Cao Xuyên thường nói bố cậu ta xem Trung Dã như con trai ruột.
Đầu thu, gió mát rượi lùa qua sân nhảy quen thuộc. Trai gái nối gót nhau, ma mị trong ánh đèn rực rỡ sắc màu từ trên cao hắt xuống. Ánh sáng ấy tô điểm thêm nét quyến rũ, phóng túng hay lơ đãng trên từng gương mặt. Phía bên phải sân khấu, một DJ cuồng nhiệt trong chiếc áo phông đen mỏng và quần jeans rách ngang gối, tay trái liên tục múa may, tay phải điều khiển bản nhạc đầy mê hoặc. Dưới ánh đèn, những người khiêu vũ cũng cuồng nhiệt theo từng giai điệu lên xuống.
Cao Xuyên lại nói câu gì đó không đầu không cuối, Lưu Diễm không nghe rõ lắm. Cô thấy quản lý từ xa vẫy tay ra hiệu, bèn chống tay lên quầy bar, lùi lại phía sau một chút.
Ca sĩ hôm nay bỗng dưng solo một bản tình ca buồn não ruột, Lưu Diễm đứng lên, cười cười nói: “Mình đi làm việc.”
Ly cocktail chua chua ngọt ngọt được pha chế nhanh chóng, Cao Xuyên uống một hơi cạn sạch. Khi cậu ta quay đầu lại, Lưu Diễm đã vào phòng thay đồ. Bình thường người làm trong quán bar đều làm bốn tiếng, nhưng Lưu Diễm quen biết cậu ta nên cậu ta phá lệ ưu ái giảm xuống còn hai tiếng.
Tôn Kỳ đến hơi muộn, cô ấy mặc chiếc váy ngắn mới, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn khiến người khác hoa mắt. Cao Xuyên huýt sáo tán thưởng, vươn tay ôm cô ấy vào lòng trêu đùa.
Tiếng hát xa xa như mơ hồ ảo ảnh, Cao Xuyên gác cằm lên vai Tôn Kỳ, thì thầm: “Ông già hình như quyết tâm ly hôn rồi, nhạc ở Trung Dã con mẹ nó cũng đổi vị luôn.”
Tôn Kỳ ngậm một viên kẹo trong miệng, hai tay nâng cằm cậu ta, hỏi: “Đổi thành vị gì?”
“Chua lè chua loét.”
“Thế mới là bình thường, người ta chia tay có khi sống dở chết dở cả mấy chục ngày, bố anh thì ly hôn luôn.” Nói rồi cô ấy hỏi cậu ta: “Nếu chúng ta chia tay, anh có khổ sở không?”