[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 27
Edit: Frenalis
Mây khói cuộn xoáy theo gió, khi bay lên khi hạ xuống, khi xoay chuyển khi giãn ra, biến ảo khôn lường. Trên vách đá dựng đứng tùy ý có thể thấy được băng đọng hình thái khác nhau, có cột băng, thác băng, cầu băng, mảng băng, dốc băng… tất cả đều thay đổi liên tục muôn hình vạn trạng, khó mà kịp nhìn ngắm.
Xa xa là biển mây và dãy núi trùng điệp, gần hơn là tuyết phủ trắng xóa và những cây tùng bách.
Cô gái đó tên là Hứa Quan.
Trên cáp treo, Hứa Quan tỏ ra quá mức nhiệt tình. Cô ta nói mình đã bỏ học từ sớm, ước mơ là đi du lịch vòng quanh thế giới, rồi còn cố tình ngồi cạnh Chu Sâm.
Hứa Quan cười nói vui vẻ, thậm chí còn khoác tay Chu Sâm.
Chu Sâm nhíu mày, rút tay ra.
Trên cáp treo có người chú ý đến, nhưng Hứa Quan vẫn tiếp tục huyên thuyên: “Thực ra, khi bắt đầu chuyến đi, cũng chính là lúc đã ở trên đường. Ban đầu một mình rất cô đơn, đến mỗi thành phố xa lạ, chính vì gặp gỡ những người xa lạ, thưởng thức những cảnh đẹp khác nhau, mới nhận ra mình thật ngu ngốc và cố chấp. Tục ngữ nói rất đúng, không lên núi, không biết núi cao; không lội nước, không biết nước sâu.”
Hứa Quan thao thao bất tuyệt về những triết lý lớn lao, rồi tiến lại gần hơn: “Sau này nếu cậu có khó khăn gì trong hành trình, cứ tìm tôi, tôi quen biết rất nhiều phượt thủ, biết đâu có thể giúp được gì đó.”
Lưu Diễm nhẫn nhịn hồi lâu, lạnh lùng nói: “Mỗi người mỗi chí hướng, có lẽ người ta không có chí hướng như cô.”
Hứa Quan liếc nhìn cô, cười nói: “Đàn ông nên có hoài bão lớn, sao có thể an phận bị trói buộc bởi một phương trời?”
Sắc mặt Lưu Diễm càng thêm lạnh như băng. May mắn là Chu Sâm nhìn thấy, khẽ thở dài, đưa tay về phía Lưu Diễm. Cô nắm lấy tay cậu, thuận theo ngồi sang bên cạnh cậu.
Hứa Quan sững sờ, nghe thấy Chu Sâm nói: “Tôi thực sự không có khát khao gì với phương xa.”
Cậu thậm chí còn chẳng buồn giải thích thêm, chẳng hạn như, du lịch chỉ là một đám người đến những nơi mà người khác chán ghét, tìm kiếm sự mới lạ. Và vì hai chữ “du lịch” được gắn mác tự do, phóng khoáng, nên dù có người đi để trốn tránh, có người đi vì hư vinh, cũng có thể trở nên cao thượng và kiêu ngạo.
Nhưng mỗi người một khác, lý do cũng khác nhau, tìm kiếm sự mới lạ, khám phá, học hỏi, tuổi trẻ… Không phải trường hợp cá biệt, không thể đánh đồng.
Hứa Quan lúng túng hỏi: “Hai người là…?”
Không ai trả lời cô ta, Lưu Diễm trừng mắt đầy ghen tuông, bị Chu Sâm đưa tay che mắt, ôm vào trong ngực.
Hứa Quan như hiểu ra điều gì, không nói thêm gì nữa.
Xuống cáp treo, Lưu Diễm đã bị Cao Xuyên mắng té tát vì đi quá chậm.
Lưu Diễm nói không sao, rồi cố tình đi chậm lại, không chỉ tách khỏi Hứa Quan, mà còn khiến Cao Xuyên không tìm thấy họ.
Châu Sơn có những con đường mòn vô tận, uốn lượn quanh co. Phía sau lưng và phía trước mặt có sự chênh lệch nhiệt độ lớn, khi mặt trời di chuyển, nhiệt độ cũng dần giảm xuống. May mắn là cả hai đều mặc đồ leo núi chuyên nghiệp, giúp thoát mồ hôi tốt.