[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 22
Edit: Frenalis
Lưu Diễm thực sự trở lại trường học khi đã gần đến kỳ nghỉ đông. Chỉ còn một học kỳ cuối cùng, thời gian trôi qua rất nhanh, ngay cả giờ tan học cũng phải tranh thủ.
Giữa trưa tại căng tin, Tôn Kỳ lấy điện thoại ra đăng nhập vào diễn đàn của trường, sau đó đưa cho Lưu Diễm một bài đăng đang gây sốt.
Lưu Diễm buông thìa xuống, nhìn tiêu đề đã thấy phấn khích. Càng đọc tiếp, những vụ ẩu đả bạo lực được đăng tải dưới dạng video càng trở nên không thể chấp nhận được.
Tội ác và hận thù trong lòng người, sự im lặng và tàn nhẫn, bị xé toạc bởi máu me.
Lưu Diễm kiểm tra ID, là một dãy số ngẫu nhiên. Cô xúc một miếng cơm nuốt vào, trong đầu hiện lên hình ảnh nạn nhân bị bắt nạt sợ hãi, la hét, cầu xin và tuyệt vọng.
Khi những âm thanh đó dần dần truyền vào tai, cô mới nhận ra đó không phải là ảo giác. Cả căng tin, những người đang cúi đầu chơi điện thoại, cười đùa hoặc nói chuyện phiếm, tất cả đều bị bao trùm bởi những âm thanh đó.
Tôn Kỳ đặt điện thoại lên bàn ăn, nói: “Bây giờ video này rất hot, chỉ cần biết Từ Tiệp là có thể nhận ra cậu ta.”
“Ai mà có nhiều video như vậy?”
“Không thể là một người quay được, cậu xem chất lượng hình ảnh và góc quay đều khác nhau,” Tôn Kỳ tiến lại gần cô “Lần này xem ra Từ Tiệp tự chuốc lấy, ác giả ác báo đúng là không sai.”
Lưu Diễm gật đầu: “Bất kể ai đăng, đều có lợi cho chúng ta.”
Tan học, Lưu Diễm một mình đến phòng máy tính ở tầng 3 thư viện trường, vừa cắn móng tay vừa xem xét bài đăng đó. Bỗng có người vỗ vai cô, Lưu Diễm giật mình, cây bút trên tay rơi xuống đất.
Cô cúi xuống nhặt bút, Chu Sâm nhìn vào màn hình máy tính, rồi ngồi xuống bên cạnh hỏi cô khi nào về.
Lưu Diễm nắm lấy tay trái cậu như để trấn an. Một lát sau cô mở một bản đồ, nói: “Anh xem, bài đăng này ban đầu được đăng cách đây nửa tháng, lúc đầu chỉ nói mơ hồ về bạo lực học đường, không gây được sự chú ý của nhà trường. Sau đó càng ngày càng nhiều người chú ý, lượt xem bài đăng bắt đầu bùng nổ, người đăng liền tung ra video. Nhà trường đã xóa một lần, nhưng lại bị ID khác đăng lại. Sau đó, gần như mọi người trong trường đều đã xem qua.”
Thấy Chu Sâm không có vẻ gì hứng thú, cô kéo cậu lại gần mình hơn để cả hai cùng nhìn vào màn hình. Trong phòng máy tính tối om, chỉ có ánh sáng từ màn hình đủ sáng, chiếu rọi lên khuôn mặt hai người.
Lưu Diễm nói nhỏ: “Mặc dù bài đăng này được nhiều người ủng hộ, nhưng em cảm thấy người đăng chưa chắc đã có ý tốt.”
Chu Sâm nhớ rõ từng chữ trên bài đăng đó, liếc nhìn cô hỏi: “Sao em lại nói vậy?”
“Anh xem này, bài đăng này chỉ riêng video họ đăng lên đã có sáu cái, mặt mỗi người đều bị làm mờ. Tại sao người đăng phải làm mờ? Dù sao cũng là ID giả không có thông tin, nếu là nạn nhân bị bắt nạt thì sao không đăng trực tiếp, làm gì phải vòng vo như vậy?”