[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 20
Edit: Frenalis
Lưu Nhất và Lưu Diễm vẫn giữ nguyên tư thế co chân ngồi trên ghế, hai tay ôm mặt bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn trận tuyết lớn đang rơi.
“Chị?”
“Ừ.”
“Chị hứa hôm nay sẽ đưa em đi ăn BBQ.”
Lưu Diễm nhìn tuyết rơi không ngừng, “Để hôm khác đi, hôm nay không nên ra ngoài.”
“Vậy chúng ta chơi ném tuyết được không?”
Lưu Diễm lắc đầu, “Em nên nghỉ ngơi đi, còn chơi ném tuyết, không bị tuyết vùi lấp là may rồi.”
Lưu Nhất bĩu môi, “Chị không giữ lời.”
Lưu Diễm cười khẩy, “Chị không giữ lời nhiều lần rồi, lần này có là gì đâu.”
Nói rồi cô đi vào bếp, lấy cà chua tươi trong tủ lạnh ra rửa sạch, đặt lên thớt, dùng dao cắt thành bốn miếng cho vào đĩa, rắc đường lên.
Trong tủ lạnh còn một ít thịt, cô tìm thấy tinh bột ở trong góc.
Lưu Nhất nghe thấy tiếng động trong bếp, tò mò bò xuống ghế, chạy vào bếp đứng ở cửa quan sát một lúc, rồi đi đến bên cạnh Lưu Diễm hỏi: “Chị đang làm gì vậy?”
“Nướng BBQ, không phải em muốn ăn sao?”
Lưu Nhất nhìn cô, “Chị làm có ngon không đấy?”
“Thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi.”
“…” Cậu bé nói, “Anh Chu Sâm cũng nói đồ ăn chị nấu không ngon.”
Lưu Diễm quay sang nhìn cậu, “Khi nào?!”
“… Đó là bí mật!”
Nói xong cậu chạy về phòng.
******
Trận đấu bóng rổ đang diễn ra sôi nổi ở sân vận động, Trương Viện ướt sũng, cô ta ngồi trên xe lăn không thể leo lên khán đài, chỉ ngồi im lặng ở lối vào, ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía một nam sinh trên sân.
Chu Sâm nhìn theo ánh mắt của cô ta, đúng lúc đồng đội chuyền bóng cho người đó, mọi người vây quanh, anh ta lùi lại, nhảy lên và ném bóng vào rổ.
Ba điểm, thành công!
Khán giả hò reo, Trương Viện cũng cười tươi như trăng rằm.
Sự ngưỡng mộ và tình yêu này giống như nam và nữ, không thể nào thoát khỏi.
Chu Sâm cảm thấy nhàm chán, ra ngoài hút thuốc và lướt điện thoại. Lưu Diễm nhắn tin hỏi cậu tối có qua nhà cô ăn không.
Cậu trả lời là đừng đợi cậu, cậu có thể sẽ về muộn.
Lưu Diễm không trả lời lại.
Khoảng một tiếng sau, mọi người lục tục ra về, Trương Viện vẫn một mình đẩy xe lăn ra cuối cùng.
Chu Sâm hai chân đĩnh đạc tách ra, ngồi tùy ý cúi đầu chơi di động.
Cậu biết cô ta đẩy xe lăn đến trước mặt cậu, dừng lại. Cô ta lên tiếng chào, Chu Sâm ngẩng đầu.
Cô ta cười nhạt, “Tôi nhớ cậu.”