[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 2
Editor: Frenalis
Gió thu lành lạnh thổi qua ban công, làm tung bay vạt áo đồng phục rộng thùng thình của Lưu Diễm, khiến cô trông nhỏ bé hơn. Cô nheo mắt từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt có chút hoảng hốt, dường như nhìn rất xa mà không có tiêu điểm.
Tôn Kỳ chống tay lên lan can thấp bé rỉ sét, đầu tựa vào đó, hai chân lười biếng đung đưa. Cô ấy ngửa đầu ngáp dài một cái, ánh chiều tà vừa rực rỡ lại vừa lạnh lẽo. Vô tình, cô ấy nhìn thấy một đám đông tụ tập ở tầng giữa của khu dạy học đối diện. Cô ấy tò mò quan sát một lúc, liền rõ ràng tình hình.
Một lát sau, Tôn Kỳ khịt mũi, thờ ơ nói: “Từ Tiệp mẹ nó lại gây ra chuyện rồi. Con bé kia mới vào lớp, trông cũng xinh xắn, hôm qua bị dìm trong nhà vệ sinh, thế là hôm nay không dám đi học vì sợ bốc mùi.”
Lưu Diễm nhìn theo hướng cô ấy chỉ, thấy mấy nữ sinh vây thành một nhóm, để lại bóng lưng lười nhác, cô ngồi thẳng dậy. Quả nhiên, Từ Tiệp đang đá mạnh vào thứ gì đó. Dù không nhìn rõ mặt, nhưng thấy cả người cô ấy lảo đảo vì dùng sức quá mạnh, người bên cạnh phải vội vàng đỡ lấy.
Cô gái bị vây bắt run rẩy đứng lên dưới những tiếng quát tháo. Cái eo vốn thẳng tắp giờ đây đầy thương tích, tóc tai rối bù. Cô gái vừa khóc lóc xin tha vừa nức nở, cuối cùng nghe lời quỳ sụp xuống đất. Có vật chắn tầm nhìn, Lưu Diễm không có hứng thú tìm hiểu thêm.
Tôn Kỳ lại nhìn lơ đãng về phía cổng trường. Cô ấy và Lưu Diễm ở lại vì trực nhật, rồi lại vì lười mà lên sân thượng. Lúc này trường đã vắng người, nên mấy nam sinh ở cổng trường dễ dàng thu hút sự chú ý của cô ấy.
Họ đi thành từng nhóm, dáng người cao lớn mặc đồng phục. Cùng là học sinh lớp 12, Tôn Kỳ nhận ra hầu hết, nhưng có một người luôn cúi đầu, có vẻ là học sinh mới.
Lúc này, Lưu Diễm đứng lên, phủi bụi trên người.
Tôn Kỳ ngẩng đầu nhìn cô: “Sao, về luôn à?”
Lưu Diễm “ừ” một tiếng: “Còn có việc ở nhà.”
Tôn Kỳ bĩu môi, đứng lên theo cô, cũng phủi quần áo rồi thân mật khoác tay cô, hỏi: “Lớp 12 lại có người chuyển đến hả?”
Hai người một trước một sau đi xuống cầu thang tối om như mực, Lưu Diễm nói không biết.
Tôn Kỳ vui vẻ đi theo sau, cười nói: “Cũng phải, cậu khác mình, cậu là người có chí tiến thủ.”
Lưu Diễm nghe ra giọng điệu chế nhạo trong lời nói của cô ấy, nhưng không dừng bước.
Lưu Diễm và Tôn Kỳ cùng nhau đạp xe về nhà. Trên đường, họ gặp Cao Xuyên đang ngậm điếu thuốc đợi ở cổng trường. Lưu Diễm cất tiếng chào, cả hai dừng lại.
Cao Xuyên kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, nhả ra một vòng khói, cười nói: “Chào gì mà chào,” rồi ôm chầm lấy Tôn Kỳ, “Không dẫn theo bạn trai à?”
Tôn Kỳ vỗ nhẹ vào mặt cậu ta, cười cười: “Có chứ, sao lại không. Tên hiếu tử như anh không cần về mừng sinh nhật bố à?”
Cao Xuyên lắc đầu: “Hai ông bà già đang làm ầm lên đòi ly hôn, phiền phức lắm, không muốn về.” Nói rồi, cậu ta nhìn sang Lưu Diễm, “Còn cậu, hôm nay không đi làm thêm à?”