[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 19
Edit: Frenalis
Đêm đó, cảnh sát kiểm tra bất ngờ khu Trường Than, phát hiện một số ít khách sạn và quán net có dấu hiệu tổ chức đánh bạc và sử dụng ma túy. Nguyên nhân là do một hội sở đã chủ động báo cáo có khách tự mang ma túy vào và sử dụng tập thể. Những người này đã được đưa đi trong tình trạng không tỉnh táo.
******
Lưu Diễm trở về nhà như thường lệ, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm phảng phất.
Cô đặt túi xách xuống bếp, cười tủm tỉm đi theo mùi hương.
“Không ngờ cậu còn biết nấu ăn cơ đấy?”
Chu Sâm nhìn Lưu Diễm vẫn còn mặc đồng phục, khựng lại một chút rồi nói, “Tôi có rất nhiều kỹ năng, cậu coi như nhặt được báu vật rồi đấy.”
Lưu Diễm cười hắc hắc, Lưu Nhất nghe tiếng bước ra, thấy Lưu Diễm liền hỏi, “Chị, sao chị tan học còn muộn hơn cả anh Chu Sâm?”
Chu Sâm chú ý thấy Lưu Diễm có chút khựng lại, sững sốt. Cô cười cười nói, “Anh Chu Sâm của em rảnh rỗi, chị thì không giống.”
Lưu Nhất “Ồ” lên một tiếng, dễ dàng chấp nhận lời giải thích này.
Về việc tạm nghỉ học, cả hai không nói thêm gì. Chu Sâm biết Lưu Diễm đau khổ và buồn bã, nhưng cô có thể chấp nhận, nghĩa là mọi chuyện rồi sẽ ổn.
Ban đêm Lưu Diễm trằn trọc mãi không ngủ được. Cô đi chân trần sang phòng bên cạnh, nhẹ nhàng mở cửa chui vào chăn nằm cạnh Chu Sâm, vòng tay ôm lấy cậu.
Chu Sâm gỡ tay cô ra, cô lại ôm lại, gỡ ra lại ôm lại. Đêm tối lạnh lẽo, Chu Sâm nhẹ nhàng bật đèn kéo Lưu Diễm ra, rồi bế Lưu Nhất sang phòng bên cạnh.
Chu Sâm trở lại phòng, khóa cửa, chui vào chăn, chạm vào ngón chân Lưu Diễm lạnh ngắt. Cậu duỗi tay nắm lấy bàn chân cô xoa bóp liên tục, cuối cùng hơi ấm cũng dần lan tỏa.
Lưu Diễm ôm lấy cậu, cười nói, “Tôi lạnh.”
“Lạnh thì đắp thêm chăn.”
Lưu Diễm lắc đầu, “Cậu ôm tôi cũng ấm rồi.”
Chu Sâm nhíu mày, lạnh nhạt nói, “Tốt nhất cậu đừng coi tôi là túi sưởi.”
“Thế coi là gì?”
Chu Sâm tắt đèn, đem cô ôm vào lòng: “Cậu nói xem?”
Lưu Diễm lại cười hắc hắc, “Cậu là của tôi.”
Bàn tay lạnh lẽo của cô luồn vào bụng cậu, làn da mịn màng, cảm giác ngọt ngào len lỏi.
Cậu khàn giọng la lên, “Lưu Diễm!”
Lưu Diễm ngoan ngoãn bất động, cô ấp úng nói, “Tôi không ngủ được, cậu kể chuyện cho tôi nghe đi.”
Chu Sâm tạo một chút khoảng cách với cô, dường như có lửa trên người cô, lửa cháy lan ra, cậu không thể suy nghĩ được gì, chỉ khẽ ừ một tiếng, “Kể gì?”
“Kể về hồi nhỏ đi, sao cậu đột nhiên biến mất không nói một lời?”
Chu Sâm đặt đầu cô lên tay mình, ý thức lập tức bị kéo về hiện thực, cậu nhẹ giọng nói, “Không có gì hay ho để kể đâu, không phải chuyện vui.”