[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 17
Edit: Frenalis
Khi Chu Sâm và Lưu Diễm vào nhà, Lưu Nhất đang vật lộn với bát canh đầu cá.
Chu Sâm đặt đồ xuống rồi ngồi đối diện cậu bé, tay chống lên bàn thong thả quan sát.
Lưu Nhất giật mình, “Anh Chu Sâm, sao anh lại đến đây?”
Chu Sâm nhận lấy bát canh đầu cá của cậu, dùng thìa húp một ngụm, vị vẫn còn rất tươi ngon, “Canh ngon sao không uống?”
Lưu Nhất cười hắc hắc, giải thích: “Em ngày nào cũng phải uống mấy thứ này,” Rồi lại nhẹ giọng phàn nàn, “Chị bắt em uống.”
“Chị em muốn tốt cho em thôi.”
Lưu Diễm từ trong bếp bưng ra một cái bát đưa cho Chu Sâm. Chu Sâm nhìn Lưu Nhất: “Lại đây chia cho anh một nửa.”
Lưu Nhất lon ton múc cho cậu một nửa, toàn bộ đầu cá đều vào bát của cậu.
Lưu Diễm mặt lạnh nhạt đứng một bên, cần mẫn cầm bát của Lưu Nhất vào bếp, thấy trong nồi còn non nửa nồi canh, cô không chút bủn xỉn múc cho cậu bé một bát đầy.
Lưu Nhất mím môi, khó khăn nhận lấy cái bát.
Chu Sâm một hơi uống cạn canh cá, Lưu Nhất hỏi: “Anh Chu Sâm, hôm nay chị không uống rượu, sao anh lại đến đây?”
Chu Sâm nói: “Anh muốn nói chuyện riêng với chị em.”
“Là hai người muốn nói chuyện bí mật?”
Chu Sâm gật đầu.
Lưu Nhất nghiêm mặt: “Tại sao?” Sau đó cậu bé lại nói: “Em cũng muốn nghe.”
Chu Sâm bật cười, thản nhiên nói: “Muốn nghe thì tự đi tìm bạn gái đi, giờ chị em là của anh rồi.”
“Chị vẫn luôn là của em.”
Chu Sâm bình thản nói: “Em hỏi chị em đi.”
Lưu Nhất quay lại nhìn chị gái, vẻ mặt tủi thân gọi: “Chị?”
Lưu Diễm đẩy Chu Sâm một cái, “Đừng có dọa em ấy.”
“Vậy phải làm sao để thằng bé hiểu?”
Lưu Diễm nghiêm túc nói: “Cậu cứ nói là cậu thích tôi.”
“…”
Lưu Diễm trừng mắt nhìn cậu: “Sao nào, cậu không thích tôi à?”
Buổi tối, Lưu Diễm để Chu Sâm và Lưu Nhất ngủ ở phòng mình, giường hơi rộng một chút, hai người ngủ vừa đủ.
Chu Sâm vừa xuống giường, Lưu Nhất đáng thương hỏi: “Anh muốn nói chuyện riêng với chị sao?”
Chu Sâm cười gật đầu, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy.”
Lưu Nhất kéo chăn qua đầu, lại bị Chu Sâm kéo xuống, “Sao khổ sở vậy?”
Đôi mắt cậu bé ngấn nước, không nói gì.
Chu Sâm đại khái biết cậu bé đang nghĩ gì, một người phụ thuộc vào người khác trong thời gian dài, điều sợ hãi nhất là mất đi người đó.
“Yên tâm đi, sau này em không chỉ có chị gái, còn có anh nữa.”
“Thật không?”
Chu Sâm gật đầu: “Thật.”