[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 16
Edit: Frenalis
Thời tiết mùa đông lạnh ngắt, Lưu Diễm vừa ăn kem vừa nhìn cậu: “Sao nào, bị tôi bắt quả tang rồi?”
Rồi cô lại nói: “Cô gái nhỏ này, thích tôi không có gì mất mặt đâu.”
Chu Sâm nhìn cô: “Đừng có tự luyến nữa.”
Lưu Diễm cười thầm, “Tôi thích tự luyến đấy, có giỏi thì đánh tôi đi.”
Chu Sâm không đánh cô, dạo này cậu cũng không đánh phụ nữ. Hơn nữa, cậu không dám chọc cô, nhưng cậu lại không muốn thấy cô vừa run rẩy vừa cố ăn kem, nên nhẹ nhàng kéo lấy cây kem, vẽ một đường cong trên không trung rồi ném vào thùng rác.
Chu Sâm thấy Lưu Diễm quệt miệng rồi liếm liếm ngón tay, cô cười khúc khích: “Cậu thích tôi đến vậy sao? Sợ tôi bị cảm lạnh à?”
Nói rồi cô lấy tay đụng vào mí mắt cậu.
Chu Sâm nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của cô dưới ánh sao, tình yêu ngọt ngào và mơ hồ tràn ngập trong lòng cậu. Cậu né tránh tay cô: “Hôm nay cậu…”
“Hôm nay tôi làm sao?”
“Sáng nay không phải cậu vui vẻ nói chuyện với ai đó sao?” Cậu cau mày hỏi, “Còn nhận thư tình của người ta nữa?”
Lưu Diễm chợt hiểu ra, cô cười tươi: “Ôi trời, cả ngày cậu giận dỗi chỉ vì chuyện này à?”
Chu Sâm nghiêm mặt: “Đừng có tự luyến!”
Lưu Diễm lại ôm lấy cổ cậu, gần sát hơn, sự giả vờ bài xích trong mắt cậu dần tan biến, cuối cùng lộ ra biểu cảm nhu hoà thâm tình.
Hồ nước phía sau lấp lánh ánh đèn, sâu thẳm và dày đặc, như chứa đựng những câu chuyện xa xăm và lâu dài của thành phố này.
Lưu Diễm nhẹ nhàng giải thích: “Chuyện đó không liên quan gì đến tôi.”
Ánh mắt Chu Sâm dịu lại, cậu im lặng nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.
“Là cậu ta nhờ tôi đưa thư tình cho người khác.”
Chu Sâm không giấu được niềm vui trong ánh mắt, Lưu Diễm đắc ý hỏi: “Bây giờ cậu vui rồi đúng không?”
Chu Sâm giả vờ chán ghét, giọng trầm xuống: “Tôi vui gì chứ, dù sao cậu cũng chẳng ai thèm.”
“…”
Cô đang định nổi giận, Chu Sâm cảm thán nói: “Cậu có thể đừng lúc nào giận cũng đáng sợ như vậy được không?”
“Tôi đáng sợ thế nào?”
Khi cô tức giận, cậu cũng không dám động vào cô, sự nhân hậu và nhút nhát cùng tự ti làm cậu chùn bước.
Lưu Diễm định lùi ra, Chu Sâm đột nhiên dũng cảm, vòng tay ôm chặt lấy eo cô, khóa cô trong lòng, đầu cô vùi vào ngực cậu, nghe thấy giọng nói lạnh lùng cố ý của cậu: “Có phải cậu có thể tán gẫu với bất kỳ người con trai nào không?”
Cô ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói: “Tôi không có bạn trai, nói chuyện với người khác giới là giao tiếp bình thường thôi.”
Ánh trăng sáng mờ nhạt phủ xuống mặt hồ rộng lớn, chiếu vào cây cầu đá cổ xưa. Trên cầu có một đôi nam nữ trẻ tuổi, người con trai cao gầy mặc áo hoodie đen, đội mũ lưỡi trai, nhìn nghiêng không thấy rõ mặt mũi. Cô gái mặc đồng phục học sinh xanh trắng, tóc buộc đuôi ngựa cao. Người con trai ôm cô gái vào lòng, một người cúi đầu, một người ngẩng đầu, phảng phất như từ thời xa xưa, nhưng không quá thân mật.