[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 12
Edit: Frenalis
Sáng sớm tinh mơ, Chu Sâm mở mắt, miễn cưỡng thấy sắc mặt Lưu Diễm hơi tái, lay mãi không tỉnh, nghe thấy cô lẩm bẩm: “Thôi mà, tôi không trêu cậu nữa.”
Có lẽ hai người tương khắc không hợp nhau, lần trước là cô đưa cậu vào viện, lần này đến lượt cậu.
Mãi đến hết buổi sáng Lưu Diễm mới tỉnh lại, trên tay cắm vài mũi kim đỏ ửng sưng tấy. Cô nghiến răng, liếc thấy Chu Sâm đang nằm trên giường bệnh bên cạnh.
Cô lắc lắc đầu, giữ yên cánh tay đang truyền dịch, tay trái vụng về vén chăn, rồi chậm rãi chuẩn bị xuống giường.
Giường kêu cót két, Lưu Diễm thấy Chu Sâm theo phản xạ mở mắt ra.
Chu Sâm dụi mắt ngồi dậy, ngái ngủ hỏi: “Lại định làm gì đấy?”
Lưu Diễm cắn môi nói: “Thật ngại quá… Ừm, tôi muốn đi vệ sinh.”
Kim truyền dịch hơi lỏng, Chu Sâm ngồi xuống bên cạnh cô chỉnh lại kim, rồi đứng dậy nâng chai dịch lên cao, mắt nhắm mắt mở theo sau cô đi đến phòng vệ sinh, đứng chờ bên ngoài.
Lưu Diễm loay hoay cởi quần, cuối cùng cũng ngồi xuống, nhưng cố mãi không thể đi được.
Một lúc lâu sau, Chu Sâm hỏi: “Xong chưa?”
Lưu Diễm đỏ mặt tía tai nói: “Cậu bịt tai lại trước đã.”
Chu Sâm sững người, mặt đỏ bừng vội nói: “Bịt rồi.”
Lưu Diễm vỗ mạnh cái trán. Càng căng thẳng thì càng khó, cứ cảm thấy chưa thoải mái hoàn toàn.
Chu Sâm nghĩ chuyện đi vệ sinh của con trai con gái cũng không khác gì nhau, nên sớm buông tay ra khỏi tai.
Bỗng nghe tiếng nước róc rách…
Lưu Diễm đi xong ra ngoài, sau một hồi lâu cả hai vẫn im lặng không nói chuyện. Cô rửa tay, liếc nhìn mình trong gương.
Mặt mày xanh xao, môi khô nứt nẻ, tóc tai rối bù, mắt sưng húp, trên người mặc bộ đồ bệnh nhân, chẳng còn chút thẩm mỹ nào.
Cô lúng túng đi sau Chu Sâm, đột nhiên nói: “Tôi đói.”
Chu Sâm “Ừ” một tiếng, sau đó hỏi: “Muốn ăn gì?”
“Ăn gì thanh đạm một chút.”
Chu Sâm vừa rời đi mua đồ ăn, Lưu Diễm liền vội vàng gọi y tá, mượn gương và lược nhanh chóng trang điểm lại.
Gió vẫn không ngừng, bụi bay mù mịt, còn có cả túi nilon màu đỏ bay lơ lửng.
Cậu đi qua hành lang dài tối tăm, đeo khẩu trang trắng, ra tới cửa thì đôi mắt bất giác nheo lại.
Bên ngoài, những người bệnh đang được người nhà đẩy đi dạo trong bệnh viện. Chu Sâm đi ngược gió qua sân, ra cổng chính của viện trung y. Bên ngoài đỗ đủ loại xe hơi lớn nhỏ, băng qua đường là hàng loạt quán ăn nhỏ.
Dựa theo lời hẹn trước đó, Chu Sâm vào một quán ăn gần đó.
Thời tiết như thế nên quán vắng tanh, cậu gọi một phần đồ ăn thanh đạm mang đi, rồi ngồi đối diện người khách duy nhất trong quán.