[Edit - Hoàn] Phố Cũ - Cửu Ngũ - Chương 10
Edit: Frenalis
Vẫn là tiếng “tút tút” kéo dài, nhưng cuối cùng cũng có người bắt máy.
Chu Sâm cúi đầu, giọng hiếm hoi lộ vẻ quan tâm, một tay vịn bệ cửa sổ, dùng tiếng địa phương gọi “Ông ngoại”.
Giọng nói bên kia yếu ớt, thậm chí có chút run rẩy. Chu Sâm nắm chặt tay, hỏi: “Ông lại mệt à?”
Đó là một cửa hàng nhỏ đơn sơ bên cạnh nơi ở của ông lão 70 tuổi, gần đường núi. Thi thoảng có xe ghé qua nghỉ ngơi, nhưng việc buôn bán cũng bấp bênh, ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới. Trước đây chưa có quốc lộ, con đường này là đường duy nhất, nhưng từ khi quốc lộ thông, đường núi bị bỏ hoang dần, chỉ còn vài chiếc xe ba bánh cũ kỹ của huyện chạy qua.
Một chiếc xe ba bánh chở hơn chục người, ánh mắt vô hồn, là những người đi làm xa theo nhà thầu, chẳng dám tiêu pha gì.
Ông ngoại lên tiếng, “Không sao, ông khỏe lắm, con đừng lo. Con sống tốt chứ?”
Chu Sâm khẽ đáp “Dạ, tốt.”
“Con tốt là được rồi.”
Ông ngoại ngập ngừng, người thanh niên trong cửa hàng thấy thế liền giật lấy điện thoại: “Không phải bố mày cờ bạc thiếu nợ cho vay nặng lãi à, hiện tại bọn cho vay nặng lãi tìm đến tận quê quán rồi. Mấy hôm trước còn cảnh cáo thôi, hiện giờ sơn đỏ chói hết cửa rồi.”
Chu Sâm bực bội, lại châm một điếu thuốc ngậm trên miệng, đốm lửa lóe lên trong căn phòng tối tăm. Cậu nói, “Đưa ông ngoại nghe máy.”
Người thanh niên đưa điện thoại cho ông lão, tay ông run run đem điện thoại đặt bên tai.
Đầu dây bên kia lạnh lùng như băng. Ông nghe thấy cháu mình nói, “Chuyện của ông ta, ông đừng xen vào nữa, cho dù ông ta có bị đánh chết cũng là tự gieo gió gặt bão. Nếu chủ nợ đến tìm, ông cứ nói số cháu cho họ, bảo cháu là con ông ta.”
“Nhưng mà…”
Chu Sâm ngắt lời, rít một hơi thuốc rồi nhả ra, “Không sao đâu, ông cứ lo cho mình là được.”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Sâm dựa vào góc tối bên cửa sổ, cau mày trầm tư hồi lâu. Bỗng nhiên, loạt tiếng động ầm ầm vang lên từ phòng dụng cụ.
Cậu giật mình, hét lên, “Ai?”
Lưu Diễm xoa đầu gối, chửi thầm một câu rồi cẩn thận bước ra từ phòng thay đồ. Cô nhìn thấy bóng Chu Sâm ngược sáng, không rõ biểu cảm trên mặt cậu, chỉ đành cười gượng.
Nhưng sự xấu hổ cũng không giảm bớt, cô giả vờ như không có gì, nói: “À, không phải kiểm tra thể lực sao? Thầy Trương bảo tôi dọn đồ vào.”
Chu Sâm cất điện thoại vào túi, nghi hoặc nhìn cô: “Cậu ở đây nãy giờ à?”
Lưu Diễm bị khói thuốc làm ho sặc sụa, bước đến bên cạnh Chu Sâm mở cửa sổ. Gió lùa vào, xua tan mùi ẩm mốc cùng mùi mồ hôi bên trong phòng.
“Ừ, tìm chỗ nghỉ ngơi, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Cô cắn cắn môi, nói: “Yên tâm, tôi không nghe thấy gì đâu.”
Chu Sâm liếc cô một cái: “Cậu nghe hiểu à?”