[Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An - Chương cuối: Trận quyết chiến
Cứ thế một phát bắn chết, còn chưa kịp cảm nhận được sự đau đớn, Kha Liệt vẻ mặt vẫn như trước lạnh lùng bình tĩnh. Nặc Bố hai tay run rẩy nâng lên vuốt mặt để anh ta nhắm mắt lại.
Ánh mặt trời sâu thẳm chiếu xuống, tiếng gió gào thét, chim ưng bay lượn tiếng vỗ cánh đặc biệt chói tai.
Nặc Bố ghé vào trên ngực Kha Liệt, nghiêm túc lắng nghe một hồi, cậu ta muốn tìm ra dấu vết tim còn đập, muốn cho anh ta sống lại.
Chỉ đáng tiếc mọi thứ đều tĩnh lặng, sâu lắng, vô cùng bình tĩnh.
Nước mắt lại như muốn trực trào ra, Nặc Bố giơ tay tự tát chính mình, đem nước mắt lau sạch. Cậu ta cũng không nhờ Phương Vấn Tình tới hỗ trợ, một mình tự vác thi thể Kha Liệt lên thùng sau xe tải. Cậu ta sợ Kha Liệt ngủ không thoải mái nên tìm một tấm thảm, gấp gọn gàng rồi đặt xuống dưới làm gối cho Kha Liệt.
Chàng thanh niên yên tĩnh mà ngủ ở đó, lông mi dài rũ xuống, khuôn mặt tuấn tú. Nặc Bố nhẹ nhàng lau đi vết máu trào ra nơi khóe miệng muốn để anh ta được sạch sẽ.
“Ngủ đi, anh Kha Liệt.” Nặc Bố vỗ nhẹ tro bụi trên vai Kha Liệt thì thầm: “Em biết anh mệt rồi, anh ngủ đi.”
Nặc Bố nhớ lại bài hát mà mọi người đã hát cùng nhau đêm đó, vài dòng cuối cùng của bài hát là —
Rượu mạnh, máu, tuyết
Gió và tiếng cười cắt qua đêm mưa
Chàng trai đã ra đi trong gió
Biết đến ngày nào mới có thể gặp lại… (*)
(*) Trích từ bài Thiếu Niên – Thiên Đường Nhạc Đội
Chàng trai trẻ đã đi xa, biết ngày nào mới gặp lại nhau, cứ như vậy mà vĩnh biệt…
Phương Vấn Tình dựa người vào cửa xe, yên lặng nhìn một hồi, đột nhiên nói: “Có đáng không? Cậu ấy còn trẻ như vậy.”
Nặc Bố không quay đầu lại cũng không nhảy dựng lên, cậu ta đã thật sự trưởng thành, ôn hoà nói: “Chị không phải chúng tôi, chị sẽ không hiểu.”
Chị chưa bao giờ đứng ở vị trí của chúng tôi, chị chưa bao giờ hiểu vùng đất này, vì vậy chị sẽ không hiểu, sự kiên trì là vinh quang của chúng tôi, chúng tôi sẽ không hối tiếc, sẽ cùng nhau chiến đấu.
Ôn Hạ còn bị còng tay vào xà bên xe tải nhỏ, Nặc Bố nắm chặt chìa khóa nói: “Chị Tiểu Hạ, chị phải hứa nghe lời em em mới có thể thả chị ra. Anh Tang Cát đem chị giao cho em, em phải có trách nhiệm với chị.”
Ôn Hạ đã sớm hét đến khàn cổ họng, cô không nói ra lời, lẳng lặng gật đầu, ánh mắt ảm đạm, thần sắc phức tạp.
Nặc Bố thở dài, cúi người, tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ phát ra tiếng “cạch”.
Ôn Hạ rốt cục cũng được thoát ra, cô vươn tay tới bên hông Nặc Bố, rút khẩu súng lục đang được đeo ở nơi đó, nhanh chóng mở chốt, sau đó để lên đầu mình.
Trên mặt Nặc Bố không có bất kỳ vẻ ngạc nhiên gì chỉ có sự mệt mỏi. Cậu ta nói: “Chị Tiểu Hạ, chị đừng như vậy.”