[Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An - Chương 9: Có em, bóng tối không còn là bóng tối(4)
- Metruyen
- [Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An
- Chương 9: Có em, bóng tối không còn là bóng tối(4)
4.
Mạch đập không thể bóp chặt quá lâu, nếu không sẽ thực sự ngạt thở dẫn đến hôn mê, Lệ Trạch Xuyên thả lỏng sức lực trên tay, Ôn Nhĩ nhanh chóng thoát ra, đứng dậy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ôn Hạ nấp sau cánh cửa sổ, thình lình đụng phải tầm mắt của anh trai.
Ôn Nhĩ chỉ chỉ vào cửa phòng trực, ý bảo cô đi vào.
Hai người đứng sóng vai trước mặt Ôn Nhĩ, làm Ôn Hạ ảo giác đến việc trẻ con yêu sớm bị người lớn trong nhà bắt được, cô không nín được mỉm cười, Ôn Nhĩ trừng mắt nhìn cô một cái, nói: “Chuyện của em em tự mình chọn, đi theo anh, hay để mặc ba mẹ ở cùng cậu ta?”
Đây không phải là lựa chọn ngang nhau, nếu cô chọn cái sau có nghĩa là bất hiếu.
Ôn Hạ nắm tay Ôn Nhĩ, nghiêm mặt nói: “Anh, anh đi cùng em.”
Phía sau trạm bảo hộ có chuồng giữ ấm dùng làm nơi nuôi linh dương, còn có đồng cỏ rộng gần 500 mẫu đất, đây là nơi nuôi các loài thú rừng ăn cỏ. Nguyên Bảo canh giữ ở lối vào chuồng linh dương, giống như một chiến sĩ, trên cổ có những sợi lông rậm rạp, oai phong lẫm liệt.
Những động vật nhỏ được nuôi dưỡng ở đây đã quen với việc tiếp xúc với con người, lúc nhìn thấy Ôn Hạ cùng Ôn Nhĩ, chúng chạy chậm qua, đôi mắt tròn xoe, ướt át, sáng lấp lánh.
Linh dương Tây Tạng nhỏ còn chưa mọc sừng, lông tơ có màu vàng nhạt, đôi tai nhọn di chuyển trong gió. Ôn Hạ cúi xuống, tiểu linh dương lập tức vươn cổ lên, dụi dụi cái mũi ướt át lên mặt cô, vừa thân mật lại dễ thương.
Ôn Nhĩ cảm thấy mu bàn tay ấm áp, cúi đầu nhìn, là một con lừa hoang nhỏ. Con lừa hoang nhỏ có đôi tai dài ngoằn ngoèo linh hoạt chuyển động, nó đang tò mò nhìn Ôn Nhĩ, đôi mắt sáng trong như mặt hồ.
Ôn Nhĩ đưa tay sờ sờ đầu nó, nó dường như không sợ hãi, phát tiếng phì phì trong mũi, cái đuôi lắc lắc.
“Đáng yêu nhỉ?” Ôn Hạ đứng thẳng người nhìn Ôn Nhĩ.
Ôn Nhĩ không tự nhiên gật đầu, ậm ừ một tiếng.
“Vào cuối những năm 80 của thế kỷ 20, mật độ phân bố của linh dương Tây Tạng ở Thanh Hải là 0.2 – 0.3 con trên một km vuông. Những người chăn nuôi nói rằng họ thường có thể nhìn thấy hàng nghìn con linh dương Tây Tạng chạy qua, vừa đồ sộ lại đẹp mắt. Sau này, nó trở thành hàng xa xỉ quốc tế, trên thị trường xuất hiện một loại khăn choàng có tên Shahtoosh (*), nguyên liệu chính là lông của linh dương Tây Tạng. Rất nhiều những kẻ săn trộm đã tràn vào khu vực Khả Khả Tây Lý, lợi dụng thói quen tụ tập thành đàn trong thời kỳ sinh sản để bắn phá chúng. Bọn chúng thích nhất là bắt giết những con linh dương mẹ đang mang thai, vì thời kỳ đó len của chúng mềm và mỏng nhất. Những con linh dương con không có cơ hội được sinh ra đã chết trong tiếng súng đạn. Trong vòng chưa đến mười năm, gần 300.000 con linh dương Tây Tạng đã bị săn giết. Số lượng Linh dương Tây Tạng giảm mạnh chỉ còn dưới 50.000 con. Chúng đã vượt qua môi trường tự nhiên khắc nghiệt nhất, bão tuyết, giá lạnh, nguồn oxy và thức ăn khan hiếm, thế nhưng chúng lại tuyệt chủng trước dục vọng của con người.”