[Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An - Chương 7: Thức dậy từ giấc mơ, anh vẫn ở đây (1)
- Metruyen
- [Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An
- Chương 7: Thức dậy từ giấc mơ, anh vẫn ở đây (1)
1.
Ôn Hạ không có hứng thú với việc cứu Tống Kỳ Uyên, cô ước gì người đang bị treo trên kia biến thành ruột khô cho rồi. Tuy nhiên, lô cốt này nối liền nhau, nếu cô muốn rời đi, nhất định sẽ báo động đến gã mặt sẹo đang ngủ trên ghế.
Bé gái nắm lấy góc áo Ôn Hạ, đôi mắt to ngấn lệ, nói bằng tiếng Hán ngữ không thuần thục: “Làm ơn cứu anh Kỳ, anh Kỳ là người tốt. Anh ấy cho bọn em ăn, không để bọn em đói.”
Hai đứa trẻ còn lại cũng xúm vào, ánh mắt mang đầy vẻ cầu xin.
Ôn Hạ thấp giọng, chỉ vào Tống Kỳ Uyên nói: “Tại sao anh ta lại bị trừng phạt?”
Cô bé nhỏ mím môi, khó khăn giải thích: “Abola nói, anh Kỳ, anh ấy không nghe lời. Abola rất tức giận.”
Abola có nghĩa là ông nội, ông nội là ai?
Hai đứa nhỏ không biết chạm vào cái gì, một tiếng “bụp” vang lên. Ôn Hạ vô thức nín thở, cô thấy gã mặt sẹo tỉnh dậy, lười biếng duỗi eo, lảo đả lảo đảo đứng lên. Gã ta túm lấy cây gậy bên cạnh, vung lên không trung vài cái rồi đập mạnh vào ngực Tống Kỳ Uyên. Do góc độ, Ôn Hạ không nhìn rõ mặt Tống Kỳ Uyên, chỉ thấy mặt đất dưới chân anh ta nở ra một vũng màu đỏ máu.
Bị đánh đến hộc máu thế kia xem ra Tống Kỳ Uyên thực sự gây không ít tội.
Gã mặt sẹo chậm rãi đi tới trước mặt Tống Kỳ Uyên nói: “Cảm giác bị treo như cái xúc xích thế này có vẻ không dễ chịu nhỉ? Ông chủ bảo tao trông coi mày, chưa đủ mười tiếng chưa cho xuống, mày cũng biết rồi đấy chỉ cần quá năm tiếng tay mày sẽ phế ngay. Đều là anh em trong nhà với nhau, làm sao tao có thể nhìn mày phế như vậy được.”
Tống Kỳ Uyên cười lạnh: “Có chuyện gì nói thằng.”
“Đám trẻ mày nhận nuôi có một đứa con gái, đặc biệt xinh đẹp, đôi mắt to sáng ngời, lại còn hấp dẫn.” Gã mặt sẹo cười gằn, giọng nói đột nhiên đè thấp: “Mày đem nó cho tao đi, tao đảm bảo sẽ đối xử với nó thật tốt, cho nó đồ ăn ngon!”
“Mày là súc sinh à!” Không đợi gã mặt sẹo nói xong, Tống Kỳ Uyên đột nhiên ngẩng đầu: “Nó chỉ là một đứa trẻ!”
“Ông đây ở chỗ quỷ quái này nghẹn lắm rồi.” Gã mặt sẹo nói tiếp: “Là nữ đều chẳng sao hết!”
Tống Kỳ Uyên hai mắt đỏ bừng, giọng nói tràn đầy hận ý: “Mày dám chạm vào nó thử xem, xem ông mày đây có băm chết mày ra không!”
“Bây giờ mày có khác gì cái xích xích treo, tỏ ra oai phong cái gì!” Gã mặt sẹo nắm tóc Tống Kỳ Uyên, buộc anh ta phải ngẩng mặt lên, giơ tay một hơi tát anh ta bốn năm phát, nghiến răng: “Mày đau lòng cho nó sao? Mày muốn làm người tốt sao? Tao sẽ làm cho mày thấy có lỗi với nó.”
Cô bé dường như hiểu được lời của gã mặt sẹo, che mắt lại kêu lên một tiếng rõ ràng.
Trong lô cốt một mảnh yên tĩnh, tiếng la hét trở nên chói tai lạ thường.
Tống Kỳ Uyên bị treo ở đó không thể động đậy, gầm lên như một con dã thú bị mắc bẫy: “Chạy! Chạy mau!”
Cùng lúc đó, gã mặt sẹo xách theo cây gậy chạy lên lầu, cười dữ tợn: “Tiểu mỹ nhân, đừng sợ, chú đây!”