[Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An - Chương 4: Nghe xem, tiếng gió trên cánh đồng hoang vu (4)
- Metruyen
- [Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An
- Chương 4: Nghe xem, tiếng gió trên cánh đồng hoang vu (4)
4.
Ôn Hạ bị tiếng rung của đồng hồ báo thức đánh thức, cô vậy mà ngủ cả đêm trên chiếc bàn gỗ trong phòng trực, màn đêm ngoài cửa sổ trời còn chưa sáng tỏ, không thấy Lệ Trạch Xuyên đâu.
Cô ôm cái lưng mỏi nhừ nhìn thời gian, đã 6 giờ 15, cô sắp muộn.
Ôn Hạ cũng không quan tâm rửa mặt, xông ra ngoài, ở cửa đâm phải Nặc Bố.
Nặc Bố sửng sốt lắp bắp: “Anh Tang Các bảo em gọi chị dậy ăn sáng. Anh ấy nói đội chuẩn bị xuất phát, nếu chị không muốn ở lại trạm bảo hộ ngồi chờ, thì động tác mau nhanh lên.”
Khu vực cao nguyên mặt trời mọc rất muộn, đến bảy giờ trời mới sáng. Ngọn đèn vàng ấm áp với công suất lớn được bật trong căng tin, một đám đàn ông cao lớn ngồi ăn sáng, làn hơi nóng trắng xóa bốc lên làm mờ đi khuôn mặt của họ.
Lệ Trạch Xuyên nhìn thấy Ôn Hạ đi vào, vỗ vào chỗ trống bên cạnh nói: “Nhanh lên, mười phút nữa xuất phát.”
Ôn Hạ ngồi xuống cạnh Lệ Trạch Xuyên, nhìn thấy cái bát được mở ra trước mặt, không khỏi sửng sốt. Bên trong là một tô mì nước màu trắng sữa, nhưng trong tô của cô lại có thêm hai quả trứng luộc đã lột vỏ.
Lệ Trạch Xuyên húp nước mì nói: “Đừng cảm động, tiền tăng ca hôm qua của em đều ở đây đấy.”
Ôn Hạ trợn mắt, coi quả trứng luộc là Lệ Trạch Xuyên, cắn vào bụng.
Liền Khải với Tây Trát ở lại để thẩm vấn phạm nhân, Nặc Bố chở Kha Liệt và người chăn nuôi gia súc dẫn đường. Lệ Trạch Xuyên lái chiếc Hummer, Ôn Hạ đang muốn ngồi lên ghế lái phụ xe Hummer, Lệ Trạch Xuyên đã vội vàng chạy ra ghế sau ôm chú chó lên.
Ôn Hạ nghĩ rằng Lệ Trạch Xuyên đang cố tình tránh cô liền tức giận đá vào lốp xe hai lần. Liền Khải nói: “Ngồi ghế lái phụ nguy hiểm hơn nhiều so với ngồi ghế sau xe. Đại Xuyên là đang bảo vệ cô, cái thằng nhóc này…”
Anh ta liền thở dài một tiếng, Ôn Hạ đột nhiên cảm thấy nhịp tim rối loạn.
Thực ra anh cũng có chút để ý đến cô đấy chứ.
Xe đi được một đoạn đường, sắc trời dần dần sáng lên, ánh nắng ban mai treo xa phía chân trời, mang theo sắc vàng cùng nhiệt độ ấm áp. Vùng đất hoang vu vô tận trải rộng trong tầm mắt, tựa như chiến trường cổ đại của thời tiền sử vĩ đại, ngựa sắt màu vàng, bầy sói và hải đăng, tất cả đều hóa thành bụi bay lơ lửng.
Ngọn núi tuyết sừng sững nơi cuối tầm mắt, được bao phủ bởi màu vàng sẫm, giống như một hình bóng được in bằng mực.
Ôn Hạ nhìn cửa sổ xe hồi lâu, mới thở dài nói: “Đây là lần đầu tiên chúng ta cùng nhau ngắm mặt trời mọc. Quả nhiên thật đẹp.”