[Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An - Chương 4: Nghe xem, tiếng gió trên cánh đồng hoang vu (1)
- Metruyen
- [Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An
- Chương 4: Nghe xem, tiếng gió trên cánh đồng hoang vu (1)
1.
Kha Liệt giống như chiếc la bàn sống thần kỳ, dù trong thời khắc nguy hiểm cũng sẽ không có nguy cơ lạc đường. Liền Khải đã từng cười nói rằng, vỏ não của tên tiểu tử này nhất định được khắc đầy vĩ độ và kinh độ trong đó, thậm chí các tế bào cũng được sắp xếp một cách có trật tự từ nam lên bắc.
Lúc xử lý xác con bò hoang Tây Tạng, Liền Khải không để Ôn Hạ xuống xe, dùng đèn gầm cao nhìn thấy Kha Liệt đổ hơn nửa thùng xăng rồi đi ra, Lệ Trạch Xuyên cúi đầu châm cho mình một điếu thuốc, nhấp một ngụm, sau đó đem tia lửa ánh sáng nhàn nhạt ném vào nơi Kha Liệt vừa đổ xăng.
Ngọn lửa bùng lên ngay tức khắc, giống một bông hoa to rực lửa bùng lên trong gió đêm phủ đầy cát vàng, một sinh mệnh vô tội cứ thế ngủ yên.
Nặc Bố vẻ mặt ngây thơ, hạ giọng hỏi Kha Liệt: “Anh Kha Liệt, tại sao con bò hoang này lại cản đường chúng ta?”
Kha Liệt giương mắt nhìn Lệ Trạch Xuyên, Lệ Trạch Xuyên đang đứng nhìn chằm chằm ngọn lửa bùng cháy, nói: “Nó bị người ta truy đuổi, cản đường chúng ta lại là muốn xin được giúp đỡ.”
Nặc Bố nói “a” một tiếng, xoang mũi cay cay.
Cát vàng cuồng bạo, tro bụi bay quyện vào nhau tạo thành một nền hoang tàn bay thẳng lên bầu trời, Ôn Hạ nhìn thấy bốn người đứng cạnh nhau như một bức tường thành. Lệ Trạch Xuyên dẫn đầu giơ tay lên, ngón tay đưa ngang mày, nghiêm trang chào.
Con kền kền bay ngang qua bầu trời, Ôn Hạ không nhìn thấy vẻ mặt của Lệ Trạch Xuyên, nhưng không hiểu sao lại cảm giác được, ánh mắt của anh lúc này nhất định rất sáng ngời, giống như một ngọn lửa cực đại ẩn hiện trong bóng tối, đang thiêu đốt vĩnh viễn giữa bọn họ.
Lúc mọi người quay trở lại trạm bảo hộ đã là nửa đêm, bốn cảnh sát rừng tập hợp lại bắt đầu mở hội nghị họp bàn.
Tình hình đã thay đổi, Lệ Trạch Xuyên yêu cầu Liền Khải cùng Tây Trát ở lại khu bảo hộ, nhất định phải thẩm vấn hai người đàn ông bị bắt kia phải khai thứ gì đó hữu ích từ trong bụng họ.
Tây Trát nhướng mày cười, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp nói: “Cậu cứ yên tâm.”
Những người còn lại sẽ dậy lúc sáu giờ sáng ngày mai để kiểm đếm nguồn cung cấp, khởi hành đúng giờ đến Hồ Kasai lúc sáu giờ ba mươi.
Sau khi đối chiếu chính xác, mọi người giải tán ngay tại chỗ.
Ôn Hạ đã một ngày không ăn gì, lại còn gặp một tràng “bão táp mưa sa”, sắc mặt xanh lè xanh lét như có thể ép ra nước. Cô từ từ di chuyển về phía ký túc xá, Lệ Trạch Xuyên ngồi phía trước đầu xe Hummer, đôi chân dài dựa vào, tháo găng tay chiến thuật ra vẫy tay với cô.
Ôn Hạ trong mắt hiện lên vẻ cảnh giác, nói: “Em hiện tại không còn sức lực đánh nhau với anh. Tốt hơn hết là nên giữ khoảng cách an toàn.”