[Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An - Chương 3: Ở đây, khắp nơi đều là trận chiến (1)
- Metruyen
- [Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An
- Chương 3: Ở đây, khắp nơi đều là trận chiến (1)
1.
Trong trạm bảo hộ có căng tin cho nhân viên nhưng không có đầu bếp, nhân viên trong trạm ba bữa mỗi ngày đều phải tự túc.
Chế độ ăn uống của người Tây Tạng rất đơn giản, với tsampa (*) là thành phần chính, thịt bò và thịt cừu là thực phẩm phụ, tỷ lệ rau củ rất thấp.
(*) Tsampa là tên gọi của bột đại mạch, đồng thời cũng là một dòng bánh làm từ loại bột này. Tsampa có chất mịn và trắng, thường được nặn thành nhiều loại bánh khác nhau, hoặc được sử dụng để làm bột phủ cho những món ăn khác. Hầu hết người dân Tây Tạng lớn lên bằng cách ăn Tsampa.
Trước đó hai ngày, Ôn Hạ ăn được món mới mẻ vui tươi hớn hở nói đùa với Trát Tây rằng cô muốn sản xuất một công thức có tên “1001 cách để ăn bột đại mạch vùng cao.” Đến ngày thứ ba, cái bụng mỏng manh của cô Ôn đã không kìm được.
Người dân địa phương quen cho thêm một ít bơ trà, bã sữa và đường khi ăn tsampa. Chúng đều là những thực phẩm có hàm lượng calo cao, cùng với thịt bò, thịt cừu nên rất dễ gây khó tiêu. Dạ dày của Ôn Hạ có chút yếu, sau khi ăn xong đã sớm bước vào vòng luẩn quẩn nôn mửa, cả người héo rũ, tai và đuôi mắt đều muốn rũ xuống.
Lại đến một bữa trưa nọ, Ôn Hạ nhàn nhạt buồn nôn khi ngửi thấy mùi bơ trà, cô dời khỏi băng ghế nhỏ, tìm một nơi xa nhà ăn, thả lỏng suy nghĩ nghĩ về nhân sinh.
Chú chó ngao Tây Tạng to lớn nằm lặng lẽ bên cạnh chân Ôn Hạ, cái đầu khổng lồ thỉnh thoảng cọ cọ vào ống quần cô.
Ôn Hạ suy nghĩ tới lui, lại xấu hổ vì sợ làm phiền người khác, cô liền lục tung hành lý của mình tìm thấy một túi bánh mì sắp hết hạn. Có còn hơn không, bác sĩ thú y Ôn an ủi bản thân, mở giấy gói ra, trước khi chiếc bánh nhỏ đưa lên miệng, bỗng cảm nhận được có một ánh mắt như thiêu đốt nhìn tới.
Cô quay lại, thấy một cậu bé khoảng năm sáu tuổi đang đứng cách cô ba bước. Mặt cậu bé hiện lên những tia đỏ tím thường thấy ở người Tây Tạng, trên người cậu bé quấn một chiếc áo khoác bông kaki, tròn nhỏ như củ khoai tây.
“Bạn nhỏ khoai tây” nhìn chằm chằm chiếc bánh mì nhỏ trong tay Ôn Hạ không chớp mắt, vẻ mặt chỉ có thể hình dung đến “ứa nước miếng”.
Ôn Hạ cười ra hiệu với cậu bé: “Lại đây, chị mời em ăn bánh.”
Đứa nhỏ đứng ở phía gốc cây chỗ vách tường từng bước tiến tới, không nói lời nào, háo hức nhìn chiếc bánh mì trong tay Ôn Hạ.
Ôn Hạ sợ cậu bé bị nghẹn vì ăn quá nhanh, xé bánh thành từng miếng, đút vào miệng bạn nhỏ từng chút một, nhẹ giọng nói: “Em tên là gì? Có người thân ở trạm bảo hộ sao?”
Cậu bé không nói một lời, vẫn vùi đầu vào ăn.
Sau khi ăn miếng bánh mì xong, Ôn Hạ cũng không hỏi được tên cậu bé, gõ vào đầu bạn nhỏ như giận dỗi, nói: “Ăn bánh mì của chị thì chính là người của chị. Về sau gặp chị thì phải chào chị là “công chúa”, biết chưa?”