[Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An - Chương 11: Đi qua bóng tối đó là con đường đúng đắn trên thế gian (3)
- Metruyen
- [Edit/Hoàn] Minh Xuyên Có Tri Hạ - Tô Hạnh An
- Chương 11: Đi qua bóng tối đó là con đường đúng đắn trên thế gian (3)
3.
Kế hoạch được hoàn tất, đội tuần tra nhanh chóng hành động, Liền Khải chịu trách nhiệm liên lạc với các đội tuần tra khác cũng như liên lạc với các bên phương diện phía Tây Tạng giải thích tình huống. Thời đại đổi mới, các đội tuần tra đều được trang bị điện thoại vệ tinh, nhưng tín hiệu có thể kết nối thuận lợi được hay không còn phụ thuộc vào ý trời.
Nặc Bố và Kha Liệt kiểm đếm số đạn dược cùng vật tư còn lại, đồng thời kiểm tra tình trạng xe, phát hiện vấn đề để kịp thời bảo dưỡng.
Phương Vấn Tình đứng bên cửa, khoanh hai tay trước ngực, trên mặt không có biểu cảm gì.
Ôn Hạ nói: “Trình Phi đã về rồi, còn cô thì sao? Còn muốn tiếp tục không?”
“Đương nhiên.” Phương Vấn Tình cười như không cười nhìn cô: “Tôi còn muốn ‘nhìn‘ xem anh ta đáng được thích đến mức nào.”
Cũng giống như lần trước, Phương Vấn Tình vẫn nhấn rất mạnh từ “nhìn“, như thể khiêu khích.
Vết thương trên eo đau đớn hồi lâu, Ôn Hạ cũng không có tâm tình quan tâm Phương Vấn Tình, xoay người bước vào nhà.
Phương Vấn Tình ngăn Ôn Hạ lại, giọng điệu đến vẻ mặt như xem náo nhiệt: “Cô bị thương sao? Tôi nói rồi, cô có thể chết ở chỗ này vì anh ta, có đúng hay không?”
“Nhà cô không nói với cô khi nói chuyện với người khác phải nói một cách lịch sự sao.” Lệ Trạch Xuyên đột nhiên xuất hiện, tay dính đầy dầu máy, dùng nước lạnh rửa qua, giọng nhàn nhạt: “Mỗi ngày đều đem cái chết treo bên miệng, cuộc sống cô nhất định đặc biệt không vui vẻ.”
Phương Vấn Tình nghẹn lời, quay đi nở nụ cười mỉa mai.
Trước khi rời đi, mọi người đã dọn dẹp lại căn phòng nhỏ của bà cụ, cố gắng dọn sạch sẽ nhất có thể, nhưng bóng đèn cùng bàn ghế bị đập nát đều không thể làm lại được nguyên dạng như cũ. Chú chó ngao Tây Tạng nhỏ bé được bọc giống chiếc kem ốc quế không biết đã chết từ bao giờ, nằm lặng lẽ ở đó. Ôn Hạ cảm thấy buồn bực trong lòng, cùng Nặc Bố tìm một nơi sạch sẽ đem đi chôn.
Bà cụ không biết sẽ xuất viện khi nào, Ôn Hạ bưng bát cơm cho chú chó lớn ăn, hy vọng nó không bị đói.
Lệ Trạch Xuyên nói: “Đừng lo, chó Tây Tạng không chỉ chịu lạnh được mà còn chịu đói rất tốt. Chúng có thể nhịn ăn được trong mười ngày, lúc gầm sủa vẫn rất lớn. Chúng có thể sống trong thời tiết lạnh khắc nghiệt, sinh ra đã có tinh thần chiến đấu.”
Ôn Hạ cười rộ lên: “Điểm này tương đối giống anh.”
Lệ Trạch Xuyên không biết tại sao cảm thấy câu này nghe ra không đúng lắm, Nặc Bố đã hô lên: “Anh Tang Cát, anh không nghe thấy sao? Chị Tiểu Hạ nói anh là chó kìa!”
Liền Khải một phát vỗ sau đầu Nặc Bố: “Người lớn đang nói chuyện, trẻ em đừng ngắt lời.”
Nặc Bố vẻ mặt đầy uỷ khuất, những người khác cũng cười theo, ngay cả Kha Liệt cũng cong cong khoé miệng.