[Edit - Hoàn] Kẻ Xấu Xa Văn Nhã - Tổng Công Đại Nhân - Chương 67
Edit: Frenalis
Cái gọi là “mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt”, có lẽ chính là để miêu tả trạng thái hiện tại của mẹ Phương và Chu Lạc Sâm.
Ba người ở trong phòng trọ của Phương Y cùng nhau ăn cơm, trên bàn ăn đầy ắp những món ngon mẹ Phương nấu dùng để chiêu đãi con rể, cùng bàn bạc ngày đính hôn, thức ăn quá nhiều nên chẳng thể nào ăn hết.
Trên bàn ăn, Phương Y nhận thấy mẹ liên tục gắp thức ăn cho Chu Lạc Sâm, hoàn toàn bỏ quên cô. Không chỉ vậy, mẹ còn gắp toàn món mặn cho Chu Lạc Sâm, trong khi anh vốn ăn chay, khiến Phương Y vừa buồn cười vừa cảm động.
Cô định nhắc mẹ, nhưng Chu Lạc Sâm đã nắm lấy tay cô dưới gầm bàn, ra hiệu đừng nói gì, không muốn từ chối ý tốt của mẹ cô. Phương Y nhìn sang, thấy anh khẽ lắc đầu, không giải thích gì, chỉ lặng lẽ gắp thức ăn mặn vào bát cô, còn mình ăn rau.
Người đàn ông này, bề ngoài và ăn uống đều giống nhau, thanh tâm quả dục, nhưng thực tế…..không phải như vậy. Không lẽ hiện tại đang thịnh hành cái loại “trong ngoài bất nhất” như vậy sao? Phương Y vừa cắn đũa vừa thở dài.
Nhận ra sự tương tác của hai người, mẹ Phương hỏi: “Con vừa định nói gì vậy?”
Phương Y lắc đầu: “Không có gì.” Cô liếc nhìn Chu Lạc Sâm, mặc kệ anh đi.
Ăn xong đã 9 giờ tối, Phương Y dọn dẹp, Chu Lạc Sâm đưa cho mẹ Phương một tờ giấy, ôn hoà nói: “Hai ngày này là do đại sư phong thủy nổi tiếng Thẩm Khanh Thuyền xem, rất hợp tuổi con và Phương Y. Nếu bác không phiền, chúng con sẽ chọn hai ngày này làm lễ đính hôn và lễ cưới.”
Nghe đến tên đại sư phong thủy, mẹ Phương lập tức gật đầu: “Là đại sư Thẩm sao? Ngay cả bác cũng từng đọc báo về ông ấy. Nếu là ông ấy chọn ngày thì chắc chắn tốt rồi, cứ hai ngày này đi.”
Chu Lạc Sâm mỉm cười, để lại tờ giấy rồi đứng dậy: “Vậy hôm nay Phương Y ở lại với bác, con về chuẩn bị tiệc.”
Mẹ Phương nói: “Cần gì cứ nói, bác nhất định giúp.”
Chu Lạc Sâm nho nhã lễ phép đáp: “Không cần phiền bác, bác chỉ cần ăn mặc thật đẹp đến dự là đủ rồi.”
Mẹ Phương hài lòng nhìn Chu Lạc Sâm, tuy không nói ra nhưng trong lòng tán thưởng không dứt.
Phương Y xuất thân không tốt, chỉ có bằng cấp và nhan sắc, gặp được người như Chu Lạc Sâm, mẹ Phương thấy cô thật may mắn.
Phương Y dọn dẹp xong xuôi đi ra, thấy Chu Lạc Sâm đã đi, cô hơi ngẩn người hỏi mẹ: “Lạc Sâm đâu mẹ?”
Mẹ Phương ung dung: “Về rồi. Sao, luyến tiếc à? Cứ như không nỡ rời xa vậy.”
Phương Y nghẹn lời, ngồi xuống bên cạnh đưa quýt cho mẹ, hai mẹ con vừa ăn vừa nói chuyện: “Con không phải không rời được anh ấy, con không dính người như vậy, mẹ cũng không nên bôi nhọ con chứ.”
Mẹ Phương mỉm cười nhìn cô: “Thấy hai đứa tình cảm tốt như vậy, mẹ thực sự rất vui. Mong rằng hai đứa sẽ luôn giữ được như vậy.”
Phương Y vừa nuốt miếng quýt vừa nói: “Chắc chắn rồi ạ, chúng con nhất định sẽ luôn như vậy.” Ngừng một chút, cô liếc nhìn tờ giấy trong tay mẹ, nhận ra nét chữ của Chu Lạc Sâm, bèn hỏi: “Đây là ngày hai người đã định ạ?”