[Edit - Hoàn] Kẻ Xấu Xa Văn Nhã - Tổng Công Đại Nhân - Chương 64
Edit: Frenalis
Vụ kiện ly hôn của Hà Tình được đưa ra xét xử. Đây là lần đầu tiên Phương Y làm trợ lý luật sư đi hầu tòa, lại là vụ kiện của bạn bè, nói không khẩn trương đó là giả.
Tuy nhiên, dù trong lòng rất khẩn trương, nhưng Phương Y bên ngoài vẫn rất bình tĩnh, ổn định không vội vàng, dùng lời của Kha Mộng sau khi kết thúc phiên tòa thì là trông rất chuyên nghiệp.
Ở trên tòa án, dù trình bày điều gì cũng phải ngắn gọn rõ ràng, không thể dài dòng, nếu không thẩm phán sẽ bị rối, bất lợi cho bên mình. Kha Mộng làm rất tốt điều này, cô ấy lần lượt đưa ra bằng chứng ngoại tình của Mạnh Tu Viễn, dưới vẻ mặt ngày càng xấu xí của Mạnh Tu Viễn, trình bày rõ ràng sự thật về việc tình cảm vợ chồng giữa Hà Tình và anh ta đã hoàn toàn tan vỡ.
Về vấn đề quyền nuôi con, theo luật hôn nhân và các quy định liên quan, trẻ em dưới hai tuổi thường được giao cho mẹ nuôi dưỡng, ngay cả khi đến tuổi mẫu giáo, khả năng được mẹ nuôi dưỡng vẫn cao hơn, nên quyền nuôi con không phải là vấn đề.
Luật sư của Mạnh Tu Viễn là một nam luật sư, ban đầu còn hùng hồn chỉ trích Hà Tình là người vợ không làm tròn bổn phận, không chăm sóc chồng, nhưng sau đó đã bị Kha Mộng từng bước dồn ép đến mức thất bại.
Trong vấn đề ly hôn, luật sư nam luôn không có lợi thế bằng luật sư nữ, vì phụ nữ luôn có thể đồng cảm với phụ nữ, cũng có thể tìm ra nguyên nhân cốt lõi dẫn đến hôn nhân tan vỡ.
Phiên tòa kết thúc, Phương Y và Kha Mộng cùng nhau rời khỏi tòa án. Khi họ sắp ra khỏi cổng, Mạnh Tu Viễn đột nhiên đuổi theo từ phía sau, tức giận quát: “Kha Mộng, cô có thể đừng xen vào chuyện nhà chúng tôi nữa được không!”
Kha Mộng nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc: “Mạnh tổng, anh nhầm rồi, nơi chúng ta đang đứng là tòa án, yêu cầu tòa án giải quyết vấn đề không còn là chuyện gia đình nữa. Lúc anh làm Hà Tình đau khổ sao anh không nghĩ sẽ có kết quả này.”
Mạnh Tu Viễn chán nản: “Tôi biết mình sai rồi, tôi không muốn ly hôn với cô ấy, tôi không muốn mất gia đình và con cái. Tôi đã mất sự nghiệp, chẳng lẽ cô nhất định phải để tôi trắng tay mới hả dạ sao?”
Kha Mộng bất đắc dĩ nói: “Ôi trời, Mạnh tổng đúng là oan uổng cho tôi. Không phải tôi muốn anh trắng tay, mà mọi chuyện ngày hôm nay không phải đều do anh gây ra sao? Anh muốn hối cải thật lòng thì tìm tôi nói vô ích, hãy đi tìm Hà Tình đi.” Cô ấy đề nghị, “Nhưng tốt nhất anh đừng đi, vì Hà Tình chắc chắn sẽ không mềm lòng, anh còn có khả năng bị đóng sầm cửa vào mặt, đến lúc đó thật mất mặt, một người sĩ diện như anh làm sao hạ mình được?” Kha Mộng quay sang nói với Phương Y: “Chúng ta đi thôi.”
Phương Y im lặng đuổi theo cô ấy, Mạnh Tu Viễn đứng nhìn theo họ thật lâu, mắt đỏ hoe, trông rất kích động.
Phương Y quay đầu lại nhìn anh ta khi bước xuống bậc thang, bị ánh mắt đó làm cho rùng mình. Kha Mộng cảm nhận được điều đó, an ủi cô: “Đừng sợ, hổ giấy đều như vậy, nhìn thì đáng sợ nhưng thực ra chẳng có bản lĩnh gì. Người như Mạnh Tu Viễn cho anh ta một con dao anh ta cũng không dám làm gì, còn không bằng cậu con trai của tài xế taxi hôm trước.”