[Edit - Hoàn] Kẻ Xấu Xa Văn Nhã - Tổng Công Đại Nhân - Chương 59
Edit: Frenalis
Vào lúc bốn giờ sáng, Phương Y bị đau bụng đánh thức. Cô thích nghi với ánh sáng lờ mờ, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh. Chu Lạc Sâm đang nằm yên bình, tư thế rất nghiêm chỉnh, không hề giống như đã trải qua một đêm phóng túng.
Phương Y lấy điện thoại trên tủ đầu giường, kiểm tra giờ giấc, rồi cam chịu bò xuống giường đi vào phòng tắm.
Lúc trở ra, Phương Y cảm thấy cả người lạnh run nên chui vào chăn, lặng lẽ tới gần Chu Lạc Sâm, đem mặt vùi vào vòm ngực ấm áp của anh, vòng tay ôm lấy eo anh, cảm nhận nhịp tim đập trong lồng ngực, rồi từ từ nhắm mắt lại.
Một tiếng động nhỏ vang lên trên đỉnh đầu. Phương Y nhạy bén mở mắt ra, thấy tay Chu Lạc Sâm đang dừng trên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa mang theo ý tứ an ủi.
Phương Y nhìn anh, anh vẫn nhắm mắt, hơi thở đều đặn, dường như chưa tỉnh. Cô nhìn chăm chú vào khuôn mặt mơ hồ trong bóng tối, đường nét ôn nhuận nhu hoà, ngũ quan tinh tế. Không có kính che đi, khuôn mặt anh càng thêm tuấn tú. Cộng thêm màn “cừu non ban ngày, sói xám ban đêm”, anh đích thị là một tên văn nhã bại hoại.
“Mấy giờ rồi.” Đột nhiên, người dường như đang ngủ lên tiếng, giọng nói êm dịu như rượu ngon say lòng người, “Muốn làm gì?”
Phương Y híp mắt cười cười, kẹp hai chân vào eo anh, cắn vành tai anh nói: “Muốn anh.”
“…”
Chu Lạc Sâm không thể không mở mắt ra đối mặt với cô, nhíu mày, ánh mắt không vui thể hiện sự không tán thành với hành vi của cô.
“Ngủ đi.” Anh che mặt cô, muốn đẩy cô ra khỏi người.
Phương Y lắc đầu: “Không muốn ngủ.”
Chu Lạc Sâm rũ mắt nhìn cô, cô nhìn thẳng vào anh, đột nhiên hỏi: “Mệt không?”
Chu Lạc Sâm không nói nên lời, lúc này ngôn ngữ là thứ vô cùng nhạt nhòa. Cần phải dùng hành động để cô hiểu, cái gì nên nói và cái gì không nên nói.
Thế là, từ bốn giờ sáng, hai người không nghỉ ngơi nữa, lăn lộn đến bảy giờ sáng, vẫn chưa buồn ngủ mà nằm thở hổn hển.
“Phải đi làm rồi.” Phương Y khó khăn bò dậy, bước trên thảm đến phòng thay đồ.
Chu Lạc Sâm hé mắt nhìn theo bóng dáng cô, kéo chăn trùm kín người, không có ý định rời giường.
Phương Y chậm rãi mặc quần áo, thu dọn đồ đạc, quay lại thì thấy Chu Lạc Sâm vẫn đang nằm ngủ. Cô cầm điện thoại lên xem, đã tám giờ, chín rưỡi đi làm, họ ăn sáng và chuẩn bị một chút là vừa kịp, sao anh vẫn còn nằm?
Cô đến bên giường kéo chăn ra, nhìn anh nhíu mày nhắm mắt, bộ dáng thân thiết hỏi: “Luật sư Chu, tình hình thế nào?”
Chu Lạc Sâm không mở mắt nói: “Hôm nay em tự đi làm đi.” Nói xong, anh định kéo chăn lại.
Phương Y ngăn động tác của anh, đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa lại, căn phòng chìm vào bóng tối, Chu Lạc Sâm mới từ bỏ ý định trùm chăn.
“Anh không đi à?” Cô hỏi.
Chu Lạc Sâm “Ừ” một tiếng.
“Mệt à?” Phương Y hỏi lại câu hỏi đó, lần này cô dám chắc anh không thể làm gì nữa.