[Edit - Hoàn] Kẻ Xấu Xa Văn Nhã - Tổng Công Đại Nhân - Chương 50
Edit: Frenalis
Leo núi là một hoạt động thể chất, hiện giờ đã đi được một nửa chặng đường, thể lực của mọi người đều đã tiêu hao khá nhiều, cần nghỉ ngơi. Vậy mà lúc này, Chu Lạc Sâm lại muốn cõng cô, Phương Y cảm thấy anh đây là đang muốn tìm mệt.
“Không được đâu, em nặng lắm, núi lại cao thế này, anh cõng em sẽ mệt chết mất.” Phương Y liên tục từ chối, “Vừa rồi luật sư Nghiêm chỉ cầm theo đồ uống mà đã kêu mệt rồi, sao em có thể để anh cõng một người to lớn như em được.”
Chu Lạc Sâm phớt lờ lời cô, trực tiếp đứng dậy và bế cô lên từ phía sau. Tư thế bế công chúa này thu hút không ít sự chú ý, những du khách leo núi phía sau đều đang nhìn họ, Phương Y muốn độn thổ cho xong.
“Anh thả em xuống đi.” Phương Y ôm cổ anh để giữ thăng bằng, cảm thấy anh đang bế cô đi trên bậc thang một cách không hề quan tâm đến ai, giọng lo lắng nói: “Mọi người trong văn phòng vẫn chưa đi xa đâu, lỡ ai quay lại nhìn thấy chúng ta thì sao, mau thả em xuống.”
Chu Lạc Sâm khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lúc, rồi quay sang một con đường khác. Đó là con đường nhánh, không cùng đường với Chung Lợi Dương và mọi người, nhưng cũng có thể lên tới đỉnh núi. Anh có thói quen tìm hiểu trước về mọi nơi anh đến, nên hiện tại anh biết rõ mọi thứ ở đây.
“Chúng ta đi đường này.” Anh thản nhiên nói, cánh tay ôm cô thật chặt và vững vàng.
Phương Y ngước nhìn chiếc cằm nhẵn nhụi của anh, không khỏi thở dài, dựa vào cổ anh nói: “Anh thả em xuống đi, em có thể tự đi được mà, chúng ta cứ đi chậm chậm, coi như đi dạo.”
Chu Lạc Sâm nghi ngờ cúi xuống nhìn cô: “Em chắc chắn là em có thể?”
Phương Y suy nghĩ một chút, rồi xấu hổ nói: “Vậy anh cứ cõng em đi, em thấy anh bế em thế này còn tốn sức hơn.”
Chu Lạc Sâm nghe lời, đặt cô xuống và ngồi xổm trước mặt cô. Cô hơi do dự rồi trèo lên lưng anh, anh dễ dàng cõng cô lên, cảm thấy cô thực sự quá gầy, nên ăn nhiều hơn một chút, mặc dù những nơi trên cơ thể cô nên đầy đặn thì vẫn rất đầy đặn.
“Tối nay về khách sạn, gọi cơm hộp lên phòng ăn nhé.” Chu Lạc Sâm vừa đi vừa nói.
Phương Y tựa vào vai anh, hai người đi qua những khu rừng rậm rạp, cô nhẹ nhàng hỏi anh: “Anh đói à?”
Chu Lạc Sâm nói: “Em quá gầy.”
“Gầy?” Phương Y liếc nhìn cánh tay mình, “Gầy chỗ nào?”
Chu Lạc Sâm mím môi không trả lời. Cô tựa vào lưng anh, anh đang cõng cô nên lưng anh có thể tiếp xúc hoàn toàn với ngực cô, cảm giác mềm mại đó khiến anh không còn tâm trí nào để đi đường, chỉ muốn…
“Lạc Sâm, anh nhìn kia kìa…” Phương Y đột nhiên chỉ vào một cái cây ở phía xa, “Là cây mơ, hoa mơ nở đẹp quá.”
Chu Lạc Sâm nhìn sang hỏi: “Em có muốn chụp ảnh không?”
Phương Y liên tục gật đầu: “Được đó.”
Chu Lạc Sâm đặt cô xuống, lấy điện thoại của mình ra và chỉ vào cái cây: “Đến đó đứng đi, anh chụp cho.”