[Edit-Hoàn] Gói Thuốc Nhỏ - Chương 27
Ngày hôm qua Ngôn Luật Kỷ cùng với OVS bàn bạc về dự án khai phá trò chơi mới nhưng không đạt được thoả thuận mong muốn, hắn định tranh thủ một ít thời gian để chỉnh sửa lại, lúc đang tập trung suy nghĩ bỗng nhiên chuông báo của đồng hồ vang lên.
Hình ảnh của chiếc đồng hồ báo thức đang nhảy nhót điên cuồng trong di động, trên đó nhắc nhở, ‘Buổi sáng 10:25 đến phòng y tế Đông y uống thuốc.’
Ngôn Luật Kỷ tháo kính chống bức xạ xuống, không có kính, ánh sáng từ màn hình laptop dội thẳng vào mắt, theo phản xạ đầu hắn lại bắt đầu nhói đau.
Khép laptop lại, xoa xoa mũi Ngôn Luật Kỷ đẩy cửa rời khỏi phòng làm việc.
“BOSS, đi uống thuốc ạ.” Thật ra nếu trong vòng một phút nữa hắn không ra, trợ lý Trương cũng sẽ đi vào nhắc nhở hắn.
“Lo làm việc cho tốt đi.” Đi uống thuốc cũng không phải chuyện gì tốt, tên nhãi này có cần phải hăng hái như vậy không? Ngôn Luật Kỷ trợn mắt.
Trợ lý Trương thức thời cuối đầu tiếp tục làm việc, chờ Ngôn Luật kỷ đi khuất, lập tức lấy di động ra gửi một tin nhắn (Đang xuống lầu.)
Lâm Dược nhận được tin nhắn, lập tức moi ra một cái gương từ trong ngăn kéo nhanh chóng chỉnh dung lại một chút.
Tóc không rối, OK.
Da không bị sạm, OK.
Sắc môi hồng hào tự nhiên.
Cô thả gương lại chỗ cũ, đặt bát thuốc vừa mang về từ nhà ăn lên đặt ngay ngắn, lấy khăn giấy lau chỗ bị đổ, trông tinh xảo không khác gì nhà hàng Tây.
Cốc cốc.
“‘Mời vào.” Lâm Dược nhàn nhạt liếc về phía cửa, sau đó thu tầm mắt về màn hình laptop, ngón tay không ngừng gõ gõ trên bàn phím, lạnh nhạt nói, “Thuốc ở trên bàn.”
Ngôn Luật Kỷ liếc mắt nhìn Lâm Dược một chút, xem ra cô nàng rất bận, hắn không nói một lời, cau mày uống sạch bát thuốc.
“Thật đắng.” Ngôn Luật Kỷ nhíu mày nói.
“Không đắng là đường, làm gì có thuốc nào mà không đắng.” Lâm Dược tà tà liếc nhìn Ngôn Luật Kỷ, sau đó tiếp tục gõ bàn phím.
“…….” Bỗng nhiên bị dạy dỗ, Ngôn Luật Kỷ không cách nào phản bác lại, không biết là do không dám khiêu chiếu uy quyền của bác sĩ, hay bởi vì hắn và Lâm Dược từng trãi qua một đoạn thời gian khó nói.
“Tôi đi rửa bát.” Ngôn Luật Kỷ cầm bát ra ngoài đi đến phòng uống nước.
Lâm Dược thấy Ngôn Luật Kỷ đã ra ngoài, ngón tay không ngừng lướt trên bàn phím cũng ngừng lại, cô dùng tay vỗ vỗ ngực không ngừng thở dốc. Trên màn hình máy tính 17 inch, một dòng chữ lặp lại không ngừng trên một tài liệu WORD đã mở.
Lâm Dược cố lên, Lâm Dược cố gắng lên!!!
“Tôi để bát ở đây nhé…”
Lâm Dược đang tự an ủi bản thân giật bắn người hoảng sợ quát, “Sao anh vào mà không gõ cửa???”
“……” Ngôn Luật Kỷ muốn nói là hắn chỉ đi rửa bát trong khoảng thời gian ngắn thôi mà… Nhưng vào cửa mà không gõ cửa quả thật là hắn không đúng…Vì vậy có chút xấu hổ nói, “Ngại quá, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”