[Edit-Hoàn] Gói Thuốc Nhỏ - Chương 10
Nhìn màn mưa ngoài trời, Lâm Dược bị cơn mưa và sấm chớp vây ở trạm chờ tàu điện ngầm, lần thứ một trăm hối hận vì mình không chịu tạo thành thói quen xem dự báo thời tiết trước khi ra khỏi nhà. Rõ ràng buổi sáng khi ra khỏi nhà thời tiết vẫn đẹp, tại sao ngồi chờ ở tầu điện ngầm chỉ mới nửa tiếng trời đã mưa tầm tã?
Lâm Dược ảo não nhìn dự báo thời tiết trên di động, buổi sáng hôm nay từ 8:30 – 9:30 mưa rào có sấm chớp, khi ra khỏi cửa vui lòng mang theo dù.
Trời ạ, mưa này đến tận 9:30 mới ngừng, như thế thì bị muộn mất.
Nếu như có việc bận cô đi làm trễ cũng được, nhưng mà con đường từ tàu điện ngầm đến công ty không đến năm phút nữa, rõ ràng là gần ngay trước mắt, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân đi làm trễ, cảm giác này, thật sự làm người ta vô cùng buồn bực.
Lâm Dược mới đi làm một tuần, cũng không quen biết đồng nghiệp nào, muốn nhờ người nào đó đến đón mình là điều không thể, tình huống hiện giờ chỉ có thể đợi mưa tạnh, cũng không biết có bị khấu trừ tiền lương hay không.
“Tích tích.”
Lúc Lâm Dược đang ủ rũ cụp đuôi nhìn mũi chân đợi mưa tạnh, hai tiếng còi xe bỗng nhiên vang lên, Lâm Dược nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy một chiếc Audi màu đen đang dừng ở trên đường ngay trước mặt mình, sau đó cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống.
“Không mang dù?” Gương mặt đẹp lại lạnh lùng của Ngôn Luật Kỷ xuất hiện.
“Ngôn tổng?” Lâm Dược sửng sốt một chút.
Ngôn Luật Kỷ đang lái xe đến công ty lại thấy Lâm Dược đang ngẩn người nhìn màn mưa trước mặt, ngay lập tức hiểu ra là cô nàng không mang dù, nên hắn mới cố tình dừng xe ở cửa tàu điện ngầm.
Ngôn Luật Kỷ lấy cây dù từ sau xe đưa ra ngoài từ cửa sổ.
“Cho tôi?” Lâm Dược có chút không thể tin hỏi.
“Không cần?”
“Cần, cần, đương nhiên cần.” Lâm Dược vội vàng cầm lấy dù, nghĩ nghĩ lại hỏi, “Ngôn tổng không đến công ty sao?”
“Đi chứ.”
“Vậy…. vậy anh có thể chở tôi một đoạn không?” Hai mắt Lâm Dược sáng lấp lánh nói, ngồi xe rồi thì giày sẽ không bị ướt.
“Haha, không rảnh.” Ngôn Luật cười lạnh ném ra hai chữ, sau đó đạp chân ga lái xe rời đi.
Lâm Dược không thể tin được nhìn cái mông của chiếc xe đó biến mất trong màn mưa, tức giận ném luôn cây dù trong tay gào lên,
“Ngôn Luật Kỷ, anh có ý gì, chở tôi đi một đoạn cũng không được, sợ tôi ngồi hỏng xe anh à??”
Lâm Dược buồn bực dậm chân, mạch não của tên Ngôn Luật Kỷ này có vấn đề à?
Nhưng mà xe của người ta đã rời đi rồi, tức giận cũng vô dụng, Lâm Dược nhặt lên cây dù bị mình ném xuống đất, sau đó vừa vén ống quần lên đi về phía công ty, vừa lẩm bẩm: “Giúp người ta mà không chịu giúp đến cùng là có ý gì? Cố ý đỗ xe đưa dù cho tôi, rõ ràng sau đó đến công ty, lại không chịu chở tôi một đoạn, chẳng lẽ anh đến đây để chọc tức tôi á? Đúng là nhạt nhẽo.”