[Edit - Hoàn] Chỉ Muốn Thích Em - Tuế Kiến - Chương 72
Sau khi Khê Thành vào xuân nhiệt độ tăng lên rõ rệt, thậm chí sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm cũng trở nên rõ ràng hơn nhiều, ban ngày và gần tối giống như hai mùa khác nhau.
Cửa nhà họ Văn đã sáng đèn từ sớm, tài xế đã đợi ở trong sân, dì Dung đang dặn người giúp việc chuyển quà tặng vào sau xe.
Văn Tưởng ở trong phòng cũng có thể nghe thấy tiếng động dưới lầu, để cây son xuống rồi hơi mím môi, ngẩng đầu nhìn người đang đứng bên cửa sổ, “Dì Dung bọn họ đang làm gì vậy anh?”
“Chuyển đồ, dì Dung mang không ít quà.” Trì Uyên khép cuốn sách trong tay lại rồi để lên trên bàn, “Em chuẩn bị xong rồi?”
Văn Tưởng ‘ừm’ một tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa tay, “Đi thôi.”
“Được.”
Đây không phải là lần đầu tiên Văn Tưởng đến nhà họ Trì nhưng đa số mấy lần trước đều không vui vẻ lắm, vẫn không có lần nào thoải mái như vầy.
Dọc đường, dì Dung vẫn còn đang nghi hoặc không biết quà có bị thiếu không, còn hỏi Trì Uyên mấy lần về những người lớn thân thích trong nhà.
Văn Tưởng bị dáng vẻ như lâm vào đại dịch của bà ấy làm cho có hơi dở khóc dở cười, nhưng bà cụ suy nghĩ nhiều nên cô cũng không nhiều lời, chỉ là tuỳ ý trấn an vài câu.
Khi xe chạy vào con đường rợp bóng dẫn đến nhà họ Trì, Văn Tưởng cảm thấy hơi căng thẳng khi nhìn thấy mẹ Trì và họ hàng nhà Trì Uyên đang đứng dưới hiên nhà qua cửa sổ được kéo xuống một nửa.
Sau đó xe cách nhà họ Trì càng lúc càng gần, tim của Văn Tưởng liền đập càng lúc càng nhanh, khẽ hít sâu mấy lần mới từ từ dịu đi một chút.
Trì Uyên duỗi tay nắm lấy bàn tay có hơi lành lạnh của cô, “Lo lắng hả?”
“Có một chút.” Văn Tưởng nhìn nhìn ngoài cửa sổ rồi lại nhìn anh, bỗng nhiên nở nụ cười, “Dù sao lần này cũng coi như là lần đầu tiên em chính thức gặp phụ huynh.”
Trì Uyên nắm đầu ngón tay của cô, nhịn không được bèn nói: “Đừng căng thẳng, em cũng không phải không biết mọi người trong nhà anh đều rất thích em, ngay cả Nhóc Tuyên hỗn thế ma vương kia còn dính em hơn cả anh.”
Nhắc đến Nhóc Tuyên, giọng điệu của Văn Tưởng thoải mái không ít, “Nói ra cũng lâu rồi không gặp Nhóc Tuyên, nhớ thằng bé quá.”
Trong lúc nói chuyện thì xe đã chạy vào sân nhà họ Trì. Mẹ Trì đi qua từ mái hiên, đỡ dì Dung xuống xe rồi mới đi qua nói chuyện với Văn Tưởng, gương mặt được chăm sóc rất tốt không giấu được niềm vui, “Tưởng Tưởng đến rồi.”
Văn Tưởng cười cười, “Chào bác gái ạ.”
Nói xong, cô lại lần lượt chào dì và mợ của Trì Uyên, hai người đều hết sức nhiệt tình, hình như tất cả đều là lần đầu tiên gặp Văn Tưởng.