[Edit - Hoàn] Chỉ Muốn Thích Em - Tuế Kiến - Chương 70
Trì Uyên đặt vé máy bay quay về Khê Thành vào 10 giờ sáng mùng tám.
Buổi tối trước ngày xuất phát, Văn Tưởng tắm ở phòng mình xong đi qua giúp anh thu dọn đồ, mới vào phòng đã bị kéo vào trong phòng ngủ.
Lăn qua lăn lại đến hơn nửa đêm mới kết thúc.
Trì Uyên cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán, mắt và chóp mũi cô, lưu luyến không buông.
Cả người Văn Tưởng đều mỏi nhừ lại cực kỳ buồn ngủ, không có hơi sức để đẩy đầu anh ra, mất kiên nhẫn nói, “Anh đừng quậy…”
Trì Uyên khẽ cười, lại nghiêng người tới, giọng nói như ngọc, “Tưởng Tưởng.”
“…………”
“Đợi lần này quay về, em chuyển qua ở cùng anh đi.” Anh nghiêng đầu sang một bên, ngón tay vuốt ve lên cằm cô, nhẹ giọng dỗ, “Được không em?”
Lúc này Văn Tưởng đã gần rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê, căn bản không chú ý đến những lời anh nói, chỉ mơ mơ màng màng trả lời một tiếng ‘được.’
Trì Uyên nhận được câu trả lời vừa lòng, ôm người vào trong lòng, từ từ cũng rơi vào giấc mộng.
……
Lúc trời sáng hoàn toàn, Văn Tưởng bị tiếng gõ cửa làm cho tỉnh ngủ, bàn tay vô thức sờ bên cạnh nhưng đã trống không.
Cô mở mắt sau vài giây, với lấy điện thoại trên đầu giường, bấm mở rồi nhìn thoáng qua.
09:06
Không sớm cũng không muộn.
Văn Tưởng trở mình ngồi dậy, không còn đau như lúc trước nhưng vẫn có hơi mỏi nhừ. Cô xốc chăn lên, lấy đồ ngủ sạch sẽ ở bên cạnh mặc vào, chân trần đi ra ngoài.
Phòng ngủ và phòng khách nhỏ trong nhà có một góc bị chặn lại, cô đi qua mới nhìn thấy Trì Uyên và Châu Trình đang đứng trong phòng khách.
Có lẽ Trì Uyên dậy sớm nên đã mặc đồ xong hết, dáng người cao ngất như cây tùng, quần áo thắt cà-vạt chỉnh tề, chiếc vali công sở màu đen đang dựa vào ghế sofa, áo vest đen đang vắt lên tay kéo.
Châu Trình ăn mặc tương tự anh, nhưng khí chất lại khác hoàn toàn, thiếu vài phần sắc bén thêm chút ôn hoà hơn. Ánh mắt nhìn thấy Văn Tưởng trước Trì Uyên, gật đầu lên tiếng, “Văn tổng.”
Văn Tưởng cười cười, “Chào.”
Trì Uyên cũng quay người nhìn Văn Tưởng, mày đang nhíu lại thoáng giãn ra rồi quay đầu nói với Châu Trình: “Anh xuống lầu đợi tôi trước, chuyện cụ thể để trên đường nói tiếp.”
“Được.” Châu Trình lại gật gật đầu với Văn Tưởng rồi mới rời khỏi phòng.
Lúc này trời đã hoàn toàn sáng sủa, ánh nắng từ bên ngoài lọt vào.