[Edit - Hoàn] Chỉ Muốn Thích Em - Tuế Kiến - Chương 7
Khoảng thời gian trước Hướng Thành Du mới xuất viện, mẹ Hướng cứ dặn đi dặn lại là không để cho cậu ấy tự tiện đi lại, hôm nay là ngày cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra. Gần đến cuối năm nên bệnh nhân ở bệnh viện nhiều, mẹ Hướng sợ Hướng Thành Du lại không cẩn thận đụng phải, nên đặc biệt nhờ người gọi điện thoại chào hỏi bác sĩ chủ trì của Hướng Thành Du hẹn thời gian kiểm tra vào buổi tối.
Trong khoảng thời gian này nhà họ Hướng có khá nhiều việc vặt nên nhiệm vụ đưa Hướng Thành Du đi kiểm tra đương nhiên sẽ rơi lên đầu anh trai Hướng Ninh Sâm.
Hướng Ninh Sâm nghĩ dù sao gần đây cũng không có chuyện gì nên dứt khoát hẹn Trì Uyên ra ngoài, ba người cùng nhau đi ăn cơm.
Lúc nhận được điện thoại của cậu ta, thực ra Trì Uyên không định ra ngoài, trời lạnh không nói mà bên ngoài còn có tuyết bay nữa, nhưng vừa nghe thấy Hướng Thành Du ăn cơm xong còn phải đi bệnh viện kiểm tra, anh nhớ đến cái chìa khoá của Văn Tưởng ở chỗ mình nên lại đổi ý, định tiện đường thì mang qua luôn.
Ai mà ngờ, bệnh viện còn chưa đi mà đã gặp được người ở chỗ khác trước rồi.
Nhưng lại không may, đúng lúc gặp phải bạn của Văn Tưởng đang phổ cập những chuyện xấu ở quá khứ của anh cho cô, những câu chuyện phiếm ngay cả bản thân mình còn chưa nghe qua nên Trì Uyên đứng dựa vào cây cột bên cạnh nghe hết toàn bộ.
Lúc đang nghe đến đoạn cô gái đối diện Văn Tưởng kia nói mình không phải người tốt, Trì Uyên bật cười, nhịn không được lên tiếng chen ngang, lời nói ra khiến hai cô nàng đều sững sờ nên anh mới nảy ra ý xấu, nói chìa khoá Văn Tưởng để quên trên xe anh thành để quên ở phòng anh.
Mắt thấy vẻ mặt ngơ ngác đến không thể tin nổi rồi bỗng nhiên tỉnh ngộ, sau đó lại phẫn nộ của cô gái ngồi đối diện Văn Tưởng, Trì Uyên đi qua trước, cười tủm tỉm chìa tay về phía cô ấy, “Xin chào, Trì Uyên.”
Ngay từ đầu Hứa Nam Tri đã kinh ngạc nhưng rồi lấy lại tinh thần, hiểu được lời vừa nãy của anh là nói phét, thua người không thua trận nên vui vẻ bắt tay, “Hứa Nam Tri.”
Tay hai người chạm vào rồi buông ra.
Trì Uyên không nhiều lời với cô ấy, quay người lại đặt xâu chìa khoá trước mặt Văn Tưởng, ánh mặt lạnh nhạt nhìn cô, “Đúng lúc tiện đường.”
Ý của bốn chữ này đại khái là ‘tôi không phải cố ý mang đến cho cô, cũng không cố ý nghe lén đâu, chỉ là đúng lúc tiện đường qua đây lại vừa khéo ở góc tường nghe thấy thôi, không có ý gì khác nên cô cũng đừng nghĩ nhiều.’
Có lẽ Văn Tưởng cũng nghe ra được ý khác trong lời nói của anh, cũng không tỏ vẻ gì nhiều, vẫn là ba chữ, “Làm phiền rồi.”