[Edit - Hoàn] Chỉ Muốn Thích Em - Tuế Kiến - Chương 67
Văn Tưởng bị lời nói như hổ sói của anh làm cho nghẹn thở, như là chịu không được mà càng ho khan dữ dội hơn. Sắc mặt lúc đầu có hơi tái nhợt bỗng chốc trở nên hồng hào, tiếng thở gấp theo đó cũng nặng hơn.
Trì Uyên cũng bị phản ứng của cô làm cho hết hồn, vội vàng đứng dậy vỗ lưng cô cho thuận khí. Đợi Văn Tưởng bình ổn hoàn toàn mới xoay người rót cho cô ly nước, cười nói: “Dù sao cũng là chuyện sớm hay muộn, em phản ứng lớn như vậy làm gì?”
Văn Tưởng lườm anh không thèm nói, bưng ly thuỷ tinh lên uống nước, đợi cho cơn khó chịu đột ngột kia thuyên giảm mới đều đều mà mở miệng: “Anh nghĩ cũng hay nhỉ.”
Trì Uyên không phản bác cũng không tranh luận vấn đề này quá nhiều, mà nghiêng người ấn chuông ở đầu giường, gọi y tá vào rút kim cho cô.
“Hôm nay tôi có thể xuất viện được không?” Sau khi rút kim xong, Văn Tưởng sờ lên miếng băng y tế trên mu bàn tay, nhẹ giọng hỏi một câu.
“Bác sĩ Lưu nói cần ở lại viện một đêm để quan sát ạ.” Y tá cầm lọ thuốc mỡ đặt ở đầu giường, “Đây là thuốc mỡ để làm tan mẩn đỏ, chỉ cần sáng tối bôi một lần là được. Ngoài ra tạm thời không nên tắm trong hai ngày này, cũng chú ý đến ăn uống.”
“Được, cảm ơn.”
Sau khi y tá ra ngoài, Văn Tưởng nằm trên giường bệnh nói chuyện với Trì Uyên nhưng nhanh chóng lại mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trì Uyên đứng dậy thả rèm cửa ở phòng bệnh xuống. Ánh mặt trời dồi dào tràn đầy sức sống bị chặn lại khiến cho căn phòng chìm vào mờ tối. Anh đến bên giường khom lưng dịch lại góc chăn cho cô rồi sau đó bước nhẹ rời khỏi phòng bệnh.
Giấc ngủ này Văn Tưởng ngủ vừa lâu lại vừa an ổn, có lẽ là quá mệt mỏi, ngay cả tinh lực để nằm mơ cũng không có. Lúc tỉnh lại trời bên ngoài đã tối hoàn toàn.
Cơn gió ấm áp theo khe cửa thổi vào, rèm cửa mỏng nhẹ lay động theo gió, màn đêm theo đó trút xuống.
Văn Tưởng giơ tay đè mí mắt có hơi chua xót, cảm thấy cổ họng khô khốc nên duỗi tay với lấy ly thuỷ tinh ở đầu giường, thêm một ít nước ấm từ phích vào trong ly.
Cả quá trình, cô không có bật đèn cũng không phát ra tiếng động quá lớn. Nhưng Trì Uyên ngồi ở bên ngoài không biết là trùng hợp hay là có tâm. Đang lúc cô rót nước thì anh đã đẩy cửa phòng bệnh ra, tiện thể cũng bật đèn lên.
Ánh sáng đột ngột khiến cho Văn Tưởng ở trong bóng tối lâu có chút khó chịu nên giơ tay lên che mắt theo bản năng, nhưng cô đang cầm ly nước trên tay nên nửa lượng nước trong ly cũng đổ ra ngoài, làm ướt tay áo và một vùng nhỏ trên chăn.